Chap 27 : “Rước Quỷ Vào Nhà”.
“ Đã có kết quả về dung dịch trong 2 chiếc lọ mà anh gửi cho chúng tôi kiểm định. Dung dịch màu đỏ là máu có lẫn tạp chất, còn dung dịch màu vàng là chất béo dưới dạng lỏng hay còn gọi là dầu mỡ. Cả 2 thứ này đều không chứa thành phần ma tuý..”
Việt nhớ lại báo cáo từ bộ phận giám định trong cuộc gọi điện thoại khi nãy…..
– Khoan đã, cụ Lương….Cụ đứng lại đó. - Việt nói.
Thư hỏi :
– Sao…sao vậy thủ trưởng ?
Việt tiếp :
– Tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để một mình cụ Lương ở lại. Tôi có chuyện muốn hỏi rõ ràng.
Dù không hiểu lắm, mới mấy giây trước vị đội trưởng đội điều tra còn muốn đuổi cả 3 người ra khỏi phòng, sao bây giờ lại giữ thầy Lương lại ? Nhưng đây là mệnh lệnh của cấp trên, Thư cũng như phía công an xã chỉ biết làm theo.
– Vậy mời bác cùng cậu này ra ngoài. - Thư nói với ông Thìn và Tư.
Nhưng Tư vằng tay ra, cau mày gắt :
– Ông kia, ông giữ thầy tôi lại 1 mình là có ý gì ? Không phải ông định đánh thầy tôi đấy chứ ? Đừng có hòng, còn thằng Tư này, các người đừng mơ chèn ép thầy Lương…
Thầy Lương nói :
– Tư, không được nói bậy, con cùng ông Thìn ra ngoài đợi ta.
– Nhưng mà thầy….- Tư vẫn không tin tưởng vào mấy người công an..
Thầy Lương mỉm cười :
– Yên tâm, ta không sao đâu. Đi đi…
Tư thở dài rồi vâng dạ, ngoan ngoãn đi ra ngoài…..Việt bước tới đóng cửa lại, còn cài cả then trong. Chỉ còn lại 2 người, Việt nói :
– Cụ ngồi đi…..Trước tiên cho tôi hỏi, khi nãy cụ bảo cụ ngửi thấy mùi máu và mùi mỡ tử thi….Rốt cuộc là có ý gì ?
Thầy Lương kéo ghế ngồi xuống, đoạn nhìn Việt đáp :
– Chẳng phải cán bộ đã có câu trả lời rồi sao ? Trước khi tôi giải thích thì tôi cũng muốn cán bộ nói rõ về thứ mà cán bộ đã lấy từ trong nhà cô Tỵ….Nếu cán bộ không tin tưởng tôi, không muốn đàm đạo thì chắc có lẽ đã không giữ tôi lại và bảo tất cả những người khác ra ngoài. Tôi nói vậy đúng chứ ?
Một thiếu tá công an có thể khiến bất cứ loại tội phạm nào cũng cảm thấy sợ hãi khi đối mặt mà giờ đây ở trước ông lão này Việt thấy mình hoàn toàn bị kiểm soát. Mặc dù những lời ông lão nói ra vô cùng mơ hồ, đầy ẩn ý. Nhưng nó đang khiến cho Việt thấy bất an.
Việt gật đầu, đồng ý kể lại chuyện tại nhà mụ Tỵ trong lúc khám nghiệm hiện trường, đồng thời xác nhận đúng là mình có đem 1 thứ được cho là bào thai sấy khô giấu trong bát hương trên bàn thờ trong nhà nạn nhân về trụ sở công an huyện V.T.
Nghe xong, thầy Lương nói :
– Vậy là rõ rồi, giờ thì tôi sẽ xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc cho cán bộ tham khảo. Còn tin hay không là tuỳ thuộc vào cán bộ.
– Vâng, cụ nói đi, tôi đang nghe đây. - Việt đáp.
Thầy Lương gật đầu :
– Thứ mà cán bộ đem về trụ sở công an huyện chính là 1 loại bùa ngải được luyện từ bào thai người. Loại ngải này có nhiều tên gọi khác nhau, có nơi gọi nó là “Ngải Thai Nhi”, “Quỷ Linh Nhi” hay “Kumanthoong”. Những kẻ luyện thứ bùa ngải này sẽ mổ bụng thai phụ khi họ còn sống để lấy bào thai bên trong đem đi thi luyện. Sau khi đem bào thai này sấy khô đủ số ngày cần thiết, chúng sẽ dùng chú thuật, yểm lời nguyền để nắm giữ linh hồn, từ đó sai khiến, điều khiển bùa ngải. Oán niệm cũng như chú thuật càng mạnh thì bùa ngải càng khủng khiếp. Những “Quỷ Linh Nhi” này thường được sử dụng để chiêu tài lộc, đem lại may mắn cho chủ nhân, đôi khi còn bảo vệ chủ nhân khỏi những loại bùa ngải khác. Bên cạnh đó, nếu quỷ tính của chúng quá mạnh, hoặc người luyện ra chúng không thể kiểm soát nổi thì thứ bùa ngải này thậm chí còn có thể giết người.
Việt ấp úng :
– Một người trong đội pháp y khi nhìn thấy thứ đó cũng nói những lời tương tự giống như cụ vậy….Nhưng…thực sự tôi không tin….Trên đời này làm gì có bùa ngải, ma quỷ chứ…
Thầy Lương nói :
– Tin hay không rồi đây tự bản thân cán bộ sẽ được trải nghiệm và cảm nhận. Tiếp theo, thứ tôi muốn nói đến chính là 2 cái lọ bằng sứ để trên ban thờ trong nhà nạn nhân. Lọ màu đỏ là máu của thai nhi khi được lấy ra từ trong bụng mẹ, còn lọ màu vàng là mỡ thu được trong lúc thầy bùa sấy khô xác hài nhi hay còn được gọi là “Mỡ Tử Thi”. Tất nhiên cả 2 thứ này đều đã được yểm bùa chú.
Việt hỏi :
– Vậy theo cụ, 2 thứ đó được dùng vào việc gì ?
Thầy Lương trả lời :
– Bùa “Quỷ Linh Nhi” được cô Tỵ kia chiêu về chôn bên trong bát hương là để chiêu tài. Điều này giải thích cho việc trong 1 tháng trở lại đây, cô ta buôn may bán đắt, khách mua kéo đến nườm nượp, mặc dù có thể nói đồ ăn cô ta làm chẳng ngon lành gì. Ngoài sử dụng “Quỷ Linh Nhi”, cô Tỵ đó còn đem 2 thứ là máu và mỡ tử thi trộn vào trong những mẻ pate để bán cho thực khách.
– Nhưng tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô ta lại làm như vậy ? Nó phải có mục đích gì chứ ? Giống như khiến người ăn gây nghiện mà quay lại….Kiểu như vậy. - Việt phân tích.
Thầy Lương gật đầu :
– Nói theo cách nói của cán bộ là gây nghiện cũng đúng….Nhưng bản chất của việc trộn máu và mỡ tử thi vào đồ ăn là để bỏ bùa thực khách. Chính xác hơn là bỏ bùa hãm hại những cô gái còn trinh nguyên sau khi ăn đồ ăn cô Tỵ kia bán. Còn để làm gì ư ? Chúng ta quay trở lại câu chuyện mà tôi đã trình báo lúc mới bước vào đây. Cô Tỵ kia bỏ bùa người mua hàng nhằm giúp tên thầy bùa chiếm đoạt trinh tiết các cô gái. Theo lời hắn nói, hắn đã hãm hại 10 cô gái trong xã này.
Việt cau mày :
– Nếu vậy tại sao không có ai đến trình báo ?
Thầy Lương tiếp :
– Những cô gái bị bỏ bùa đều rời khỏi nhà tìm tới chỗ tên thầy bùa vào lúc nửa đêm trong tình trạng “mộng du”. Nói nôm na cho dễ hiểu thì lúc đó họ không có nhận thức, chỉ giống như 1 cái xác không có hồn bị bùa ngải thao túng. Dù bị hãm hại, bị xâm phạm thì họ cũng chẳng thể biết được kẻ hại mình là ai, đồng thời tôi nghĩ họ cũng sẽ không nhớ được gì, có chăng cũng chỉ là những mảnh ký ức hỗn loạn không rõ ràng. Đêm hôm kia, không chỉ con gái ông Thìn mà còn có 2 cô gái ở bên thôn khác suýt chút nữa bị tên đó hãm hại. Cán bộ thử bình tâm suy nghĩ mà xem, tôi với gia đình ông Thìn cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, ông ấy mời tôi về nhà có chuyện cần giúp đỡ. Chẳng lẽ ông ấy lại đem con gái mình ra ăn nói hàm hồ, hơn thế nữa, tôi biết khi tôi trình báo với cán bộ, khả năng cao tôi còn bị quy kết tội trạng. Việc này không đem lại lợi ích gì cho tôi cả, nhưng phía sau cái chết của cô Tỵ vẫn còn hệ lụy lớn nếu không mau chóng hoá giải kịp thời. Bởi vậy tôi quyết định có bị bắt giam cũng sẽ nói hết cho các vị biết.
Việt trầm ngâm, lời thầy Lương nói không sai chút nào cả….Dù từng chạm trán với hung thủ, nhưng nếu thầy Lương không nói ra cũng chẳng ai biết. Còn đã nói chắc chắn sẽ vướng vào rắc rối, trước mắt là bị công an thẩm tra, sau còn nhiều vấn đề khác. Xâu chuỗi tất cả những gì thầy Lương vừa trình bày, quả nhiên mọi thứ hợp lý và logic vô cùng. Qua đó lý giải những nghi vấn, thắc mắc còn tồn đọng trong vụ án. Chỉ duy nhất 1 điều khiến Việt còn lấn cấn chính là chuyện chơi bùa, chơi ngải.
Việt quyết định :
– Cảm ơn cụ, ngay sau đây tôi sẽ cho người đến ngôi nhà hoang bên thôn Đ.L mà cụ nói đã đụng độ với tên sát nhân. Đồng thời cũng kiểm chứng những gì mà cụ trình bày. Cụ hiện đang ở nhà ông Thìn phải không ?
Thầy Lương đáp :
– Đúng vậy.
Việt tiếp :
– Vậy khi nào có việc cần, chúng tôi sẽ lại tìm đến cụ. Giờ thì cụ có thể về được rồi.
Thầy Lương tỏ ra khá bất ngờ khi xuyên suốt buổi nói chuyện, Việt chỉ tập trung hỏi về những câu hỏi liên quan đến cái chết của mụ Tỵ mà không hề đả động đến an nguy của mình. Mặc dù trước đó thầy Lương có chỉ điểm, nếu không hoá giải, chỉ 1-2 ngày tới Việt sẽ gặp phải hoạ sát thân.
Thầy Lương khẽ hỏi :
– Cán bộ không sợ sao ?
Việt hỏi lại thầy Lương :
– Sợ ư ? Tôi là công an, từng điều tra, truy bắt không biết bao nhiêu loại tội phạm nguy hiểm và đặc biệt nguy hiểm. Nếu trong từ điển sống của chúng tôi có từ sợ thì lấy ai bảo đảm an toàn cho người dân bây giờ.
Thầy Lương nói :
– Tội phạm hay kẻ xấu có thể nhìn thấy bằng mắt thường….Còn thứ tôi đang nói đến là một thế lực tâm linh vô hình, chúng có thể hiện hữu ngay bên cạnh cán bộ nhưng cán bộ lại không thể nhìn thấy chúng. Lời của tôi khi nãy không phải cố tình doạ cho cán bộ sợ mà là lời thật lòng. Bùa “Quỷ Linh Nhi” đó không thể xem thường, nó sẽ đem lại tai hoạ cho cán bộ. Hãy đưa nó cho tôi…
Việt mỉm cười :
– Cụ à, tôi tin lời cụ trình báo rằng có tên thầy bùa….Nhưng thực sự mấy chuyện bùa ngải đó quá mơ hồ, tôi chưa thể tin hay dựa vào đó để điều tra phá án được. Với lại, thú thật với cụ, cái bào thai sấy khô đó hiện tại tôi cũng không có đem theo. Hôm qua tôi nhớ lúc rời khỏi trụ sở công an huyện đã bỏ nó vào trong cặp đem về nhà. Đêm qua lúc sắp xếp lại hồ sơ vụ án, mở cặp ra không thấy nó đâu cả. Cứ nghĩ để quên ở trụ sở nhưng khi đến tôi cũng không tìm thấy…..Chậc, chẳng biết là để đâu, lu bu nhiều việc đầu óc lắm khi nhớ nhớ, quên quên.
Thầy Lương nhìn Việt, miệng ấp úng :
– Cán…bộ….vừa nói gì cơ ? Cán bộ đã đem thứ đó về nhà rồi ?
Việt trả lời :
– Dạ, hình như tôi nhớ là thế….Nhưng không tìm thấy cụ ạ..
Thầy Lương lắc đầu, ánh mắt có phần hoang mang :
– Thế thì không hay rồi……Nhà là nơi ở, không phải chốn người ra, người vào…..Tự tay cán bộ đem thứ đó về nhà há chẳng khác nào tự mình rước quỷ vào nhà hay sao ? Hoạ lớn, hoạ lớn rồi……Cán bộ, nghe tôi nói đây…..Cán bộ phải đưa tôi về nhà cán bộ ngay bây giờ….Nếu không thì……
Nhìn vẻ mặt của thầy Lương có chút thất thần, ánh mắt hiền hậu khi nãy giờ đã biến sắc…..Việt nhìn mà cũng thấy bất an..
– Nếu…không thì…sao hả cụ ? - Việt mấp máy môi, run giọng hỏi.
Thầy Lương đáp :
– Nếu không đưa tôi về đó….Chỉ sợ tất cả mọi người trong nhà đều sẽ phải chết…..