Chap 26 : “Mùi Của Vong Nhi”.
Tân ghé vào tai thiếu tá Việt nói thầm điều gì đó. Nghe xong, Việt cau mày nhìn ông Tộ. Chép miệng, Việt thở dài :
– Hầy, thôi được rồi….Trước mắt cũng không nên làm mọi chuyện thêm rắc rối. Giờ thế này, phiền cậu Tân dẫn cậu Tiếp đến nhà cô Hạnh để xác minh lời khai của anh Tộ đây. Khéo léo 1 chút, nên nói chuyện riêng với cô Hạnh. Bên cạnh đó nhắc nhở cô ta về việc vụng trộm, quan hệ ngoài luồng. Nếu còn tiếp diễn sẽ bị xử lý theo quy định của pháp luật. Cả anh Tộ nữa, chúng tôi sẽ có buổi làm việc khác với anh riêng về vấn đề này. Giờ anh ngồi ra ghế đằng sau kia chờ nhé.
Ông Tộ khúm núm cảm ơn Việt, không quên thề thốt :
– Tôi xin thề sẽ không dám léng phéng với nhà cái Hạnh nữa. Cán bộ tha cho tôi….
Tân cùng Tiếp rời đi, ra đến sân, thấy thầy Lương và ông Thìn đang ngồi bên ngoài hàng ghế đá. Tân tiến lại gần, đoạn cười ngượng :
– Thôi chết, cháu mải việc quá chưa tiếp chuyện bác được….À, hay là thế này, để cháu gọi đồng chí Biên sắp xếp làm việc với bác nhé bác Thìn. Giờ cháu phải đi bây giờ…
Thầy Lương nói :
– Không cần đâu, cậu cứ đi đi. Ban nãy tôi cũng có hẹn gặp nói chuyện với vị thủ trưởng kia rồi. Có gì tôi sẽ trình bày với anh ta.
Tân ấp úng :
– Ý ông là thủ trưởng Việt ư ?
Tiếp đáp :
– Ừ, thủ trưởng cũng đồng ý rồi. Thôi chúng ta đi sớm về sớm.
Dứt lời Tân cùng Tiếp vội lấy xe máy chở nhau đi. Ít phút sau, Tư đi đâu quay lại, hớt ha hớt hải, Tư nói với thầy Lương :
– Thầy ơi, con vừa đi vệ sinh….Có đi ngang qua phòng làm việc của công an thì thấy cả tay bán cá ở chợ đang ngồi trong đó. Con nghe ngóng thì là tay này cặp bồ với mụ Tỵ, xong giờ mụ Tỵ chết, công an người ta gọi lên để điều tra.
Thầy Lương hỏi lại Tư :
– Tay bán cá ? Ý con là anh chàng bán cá ở chợ mà lần trước chúng ta hỏi quán bánh mỳ của mụ Tỵ phải không ?
Tư gật đầu :
– Đúng rồi thầy ơi, chính là hắn. Ban đầu con còn tưởng hắn làm gì nên bị bắt. Ai ngờ có liên quan đến mụ Tỵ, còn bồ bịch, ngủ với nhau nữa chứ. Thế mà cái mồm hắn hôm đó cứ xoen xoét, chê bai, nói xấu mụ Tỵ không ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Đúng là mồm thì chê nhưng cho thì vẫn ăn. Loại không biết xấu hổ, ăn nằm với người ta xong còn bỉ bôi. Xì…
Đúng lúc ấy, từ trong phòng có người lom khom bước ra….Ông Thìn đứng lên nheo mắt nhìn cho rõ thì nhận ra đó chính là lão Tộ dê già.
– Ơ, sao lại có cả tay Tộ dê ở đây nhỉ ? - Ông Thìn tự hỏi.
Thầy Lương nhìn theo, đoạn thắc mắc :
– Tộ “dê” là ai ? Người quen của anh à ?
Ông Thìn lắc đầu :
– Dạ không, chậc bảo quen thì cũng chẳng quen, nhưng biết thì có biết. Tay này nổi tiếng dê cụ, chuyên vác thằng cu đi ngủ lang khắp làng. Nhà cũng gọi là giàu từ đời ông bà để lại. Cũng xấp xỉ 50 rồi nhưng thấy mọi người kháo nhau, càng già càng đổ đốn. Có 1 thời gian thấy thiên hạ đồn tay Tộ này cũng cặp kè với mụ Tỵ.
Thầy Lương nói :
– Ra là vậy, thế thì đúng là công an họ đang điều tra những người có liên quan đến nhà Tỵ. Chắc có lẽ công an nghi ngờ 2 người này là hung thủ.
Tư giơ 4 ngón tay lên khẽ cười :
– Dạ, không phải 2 đâu ạ….Con thấy trong phòng ngoài công an ra thì có 4 người lận.
Thầy Lương trầm ngâm :
– Hừm, công an họ đang tìm sai hướng rồi. Cứ thế này thì sẽ chẳng đi đến đâu cả…Có lẽ ta nên vào đó nói hết với vị cán bộ kia.
Thầy Lương đứng dậy, bước về phía căn phòng mà Tư chỉ….Đúng lúc ấy, Việt có điện thoại nên đi ra ngoài nghe.
– Kết quả là vậy sao ? Ừm, tôi biết rồi. Sau khi quay về trụ sở tôi sẽ đến gặp và trao đổi với anh sau. Cảm ơn anh…
Việt tắt máy, đang định quay trở vào trong thì thầy Lương khẽ gọi :
– Cán bộ, cán bộ đợi đã…..Tôi có việc muốn trình báo..
Thấy ông lão khi sớm gặp ở ngoài sân, Việt đáp :
– Kìa cụ, nãy con hẹn cụ sau khi xong việc sẽ gặp cụ. Giờ con vẫn đang bận, cụ thông cảm đợi con chút nhé..
– Mấy người ngồi trong đó không phải hung thủ giết người đâu. Tôi biết người đã giết cô Tỵ là 1 kẻ khác. - Thầy Lương nói.
Việt nhíu mày, sững người, nhìn thầy Lương, Việt chậm rãi hỏi :
– Cụ nói thật chứ ? Cụ biết hung thủ giết người là ai ? Cụ đã gặp hắn rồi ư ?
Thầy Lương gật đầu quả quyết :
– Đúng vậy, trước khi hắn ra tay giết chết cô Tỵ, tôi đã đối mặt với hắn. Tôi biết bộ dạng của hắn, chính tôi là người đã để cho hắn chạy thoát…
Việt nghiêm giọng :
– Cụ này, đây là vấn đề liên quan đến tính mạng con người. Không thể nói chơi, cụ cho con hỏi lại 1 lần nữa, có thật là cụ đã gặp tên sát nhân không ?
Chẳng cần mất 1 giây suy nghĩ, thầy Lương trả lời dõng dạc :
– Tôi thực sự đã gặp tên đó. Không chỉ tôi mà cả 2 người đi cùng tôi cũng nhìn thấy hắn. Đó là lý do chúng tôi có mặt ở đây sáng ngày hôm nay.
– Được rồi, vậy mời cụ vào trong này. Gọi cả 2 người kia vào nữa. - Việt đáp.
Thầy Lương vẫy tay gọi ông Thìn cùng Tư đi theo mình….Đưa thầy Lương vào trong phòng, vừa nhìn, Nhất đã nhận ra ngay ông lão hôm trước đến sạp cá của mình hỏi đường. Nhưng Nhất ngại không dám nói gì…
Việt nhìn nữ công an tên Thư :
– Đồng chí Thư, tạm thời mời 4 người này sang bên phòng chờ.
Thư ngơ ngác :
– Ơ nhưng mà….Chúng ta đang lấy lời khai mà thủ trưởng ?
Việt tiếp :
– Cứ làm theo lời tôi đi, bảo họ ngồi đợi 1 chút.
Thư vâng dạ sau đó mời 4 người kia sang bên phòng chờ. Đợi tất cả rời đi, Việt mới đóng cửa lại. Mời thầy Lương, ông Thìn và Tư ngồi, Việt nói :
– Được rồi, giờ thì mọi người nói đi…..Tôi sẽ nghe tất cả những gì có liên quan đến hung thủ giết người.
Thầy Lương bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc diễn ra vào ngày hôm kia. Bắt đầu từ việc Diệp, con gái ông Thìn ăn bánh mì hàng mụ Tỵ để rồi mê man, ốm sốt, cuối cùng nửa đêm tỉnh dậy mò đi tìm đến chỗ tên thầy bùa, cũng chính là hung thủ giết mụ Tỵ theo lời của thầy Lương…
Nghe xong câu chuyện, Việt phì cười :
– Kẻ giết người là 1 tên thầy bùa ư ? Chết tiệt thật, sao tự nhiên tôi lại đặt hi vọng vào mấy người cơ chứ…? Cụ à, khi nãy tôi có nói với cụ, đây không phải chuyện mang ra đùa. Ngay từ đầu cụ kể đến đoạn ăn bánh mì bị bỏ bùa đúng ra tôi nên dừng cụ lại….Tôi rất tôn trọng mọi người, nhất là các cụ lớn tuổi. Nếu cụ trình bày xong rồi thì mời mọi người ra ngoài.
Tư nghe vậy thì đứng lên hùng hổ :
– Này cái ông kia, thầy tôi có lòng tốt muốn giúp các người nhanh chóng tìm ra được hung thủ. Không cảm ơn thì thôi sao còn nói cái giọng đấy ? Tôi đứng ra làm chứng, đêm hôm đó nếu thầy tôi không đến kịp thì mấy cô gái kia đều bị hắn hãm hại rồi.
Nhìn ông Thìn, Tư hất hàm :
– Bác Thìn, bác nói gì đi chứ ? Sao cứ im lặng thế ?
Ông Thìn vội vàng :
– Thưa cán bộ, đúng đấy ạ. Tôi cũng xin làm chứng, con gái tôi đêm đó suýt nữa thì bị hại. Nhờ có thầy Lương đây…..
Việt xua tay :
– Ừ thì cứ cho là tên thầy bùa ấy có thật, nhưng qua lời kể của các vị cũng chẳng có bằng chứng nào nói hắn có quan hệ với nạn nhân Tỵ cả. Lại còn đem chuyện bùa ngải ra nói thì đúng là không chấp nhận nổi.
Tư càng nghe càng tức :
– Ông….
Việt trừng mắt nhìn Tư, ánh nhìn của vị thiếu tá công an đầy uy áp khiến Tư không dám nói thêm câu nào.
– Cậu thanh niên, nên bình tĩnh lại. Đừng để sự việc đi quá xa….
Thầy Lương mỉm cười, đứng lên đối mặt với Việt…..Thầy Lương khẽ nói :
– Quả nhiên rất khó để công an mấy người tin vào chuyện bùa ngải. Nhưng nếu cán bộ muốn tôi chứng minh mối liên kết giữa tên thầy bùa và cô Tỵ thì tôi hoàn toàn có thể.
– Cụ định chứng minh bằng cách nào ? - Việt cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt thầy Lương hỏi.
Thầy Lương tiếp :
– Cho tôi hỏi, có phải cán bộ đã lấy đi 1 món đồ bên trong nhà cô Tỵ phải không ?
Việt khẽ cười :
– Cụ tính bắt lọn tôi sao ? Chúng tôi là công an phụ trách việc điều tra phá án. Việc thu thập chứng cứ, tang chứng, vật chứng có liên quan đến vụ án đem về trụ sở là điều hoàn toàn bình thường…Có gì đâu mà lạ…
Thầy Lương gật gù :
– Không sai, nhưng thứ mà tôi đang nói đến là 1 món đồ đặc biệt. Nó giống như 1 dạng bùa ngải có liên quan đến sinh mệnh con người, thứ này mang oán khí rất nặng nề. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ấn đường của cán bộ đã chuyển sang màu đen, ngũ quan, thần sắc không được tốt, tà khí phảng phất quanh thân. Chỉ e nội trong nay mai sẽ gặp phải hoạ sát thân.
“ RẦM “
Việt đập mạnh tay xuống mặt bàn, bên ngoài nghe tiếng động, Thư cùng 1 viên công an xã lập tức đẩy cửa lao vào trong.
Việt trừng mắt, nét mặt lộ rõ vẻ giận dữ…..Thư hỏi :
– Thủ trưởng, có chuyện gì vậy ?
Việt dù tức đến đỏ cả mặt nhưng vẫn cố gắng kìm chế…
– Mời ba người này ra ngoài…- Việt đáp.
Thư cùng viên công an xã lên tiếng mời thầy Lương, ông Thìn và Tư ra khỏi phòng…..Trước khi đi, thầy Lương vẫn nói thêm với Việt 1 câu :
– Tôi chỉ muốn cứu người…..Có thể cán bộ không tin, nhưng tôi ngửi được mùi máu cũng như mùi mỡ tử thi toả ra từ người cán bộ. Oán niệm đang ám trên người cán bộ là của một vong nhi bị đem đi luyện ngải….