Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 35 : Ảo Giác….

Cùng thời điểm đó, tại công ty J.P nơi Châu đang làm việc….Châu mới lên chức trưởng phòng cách đây 3 tháng. Đang giải quyết nốt một số giấy tờ thì đột nhiên Châu thấy đầu nhói lên đau dữ dội. Cơn đau ngắn chỉ độ 2 giây nhưng cũng đủ khiến Châu nhăn mặt, suýt xoa..

– Đau quá….Sao tự nhiên lại đau đầu thế này ?

Đưa tay lên đầu day vào 2 bên thái dương, nhắm mắt lại cho thư thả đầu óc 1 chút…Nhưng khi Châu vừa nhắm mắt thì hình ảnh từ giấc mơ đêm qua lại hiện lên trong suy nghĩ. Giật mình mở mắt ra, Châu đổ mồ hôi lạnh….Vội mở ngăn kéo lấy lọ thuốc xong nhanh chóng uống 1 viên.

– Không được rồi, mình phải đi rửa mặt cho tỉnh táo lại..- Dứt lời, Châu mở cửa phòng đi về hướng khu vệ sinh.

Đang đi thì Châu gặp 1 cấp dưới…

– Chị Châu, có bưu phẩm gửi lên cho chị này. Hình như là hàng mẫu của phía đối tác.

Châu đáp :

– Vậy hả, ừ đúng rồi….Hôm qua họ nói hôm nay sẽ gửi mẫu sang cho mình. Em mang vào phòng giúp chị nhé. Chị đi vệ sinh lát sẽ xem sau.

Cô nhân viên vâng dạ rồi bê cái thùng giấy hình vuông vào trong phòng làm việc của Châu.

“ Xì….xì….xì “

Mở nước rửa mặt, Châu khẽ thở dài :

– Hàng mẫu bây giờ mới gửi, còn phải xem chất liệu rồi so với 2 bên khác. Giờ đã gần 4h rồi, liệu có làm xong trước 5h được không đây ?

Đang rửa tay thì bỗng nhiên đèn điện trong nhà vệ sinh nhấp nháy liên tục….Châu ngước lên nhìn thì thấy mấy cái bóng đèn đang cùng lúc chớp chớp, nháy nháy. Nghĩ đường điện bị chập, Châu vội rút 1 tờ giấy lau tay xong tính rời khỏi nhà vệ sinh….Thế nhưng ngay lúc nhìn vào trong gương, Châu giật mình hét lên kinh hãi :

– Á…..Chuyện….chuyện gì thế…này ?

Trước mặt Châu, tấm kính chẳng hiểu từ đâu mà máu đang chảy xuống thành dòng. Lấp ló sau những dòng máu đỏ au đang chảy, Châu thấy khuôn mặt của mình đang có thứ gì đó bám vào. Vội đưa tay lên sờ vào mặt nhưng không có gì cả….Châu sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy, bước lùi lại tránh xa tấm gương….Máu từ tấm gương chảy ra càng lúc càng nhiều, máu tràn ra cả bồn rửa, nhỏ giọt tong tong xuống nền gạch màu xám.

Châu quay lưng tính bỏ chạy nhưng chưa kịp chạy thì từ trong gương, 1 bàn tay nhỏ xíu, nhơ nhớp máu tươi đã thò ra, vươn dài rồi túm chặt lấy vạt áo của Châu kéo lại. Châu đứng hình, lia mắt nhìn xuống bàn tay máu đang tóm lấy mình mà thất kinh bạt vía, hồn bay phách lạc. .

– Cứu….cứu……tôi với……- Châu kêu lên.

Trong tấm gương thứ đó tiếp tục bò ra, lần này là cái đầu cùng cánh tay còn lại…..Dưới ánh đèn chớp tắt, hình ảnh kinh dị ấy càng khiến Châu kinh hoàng đến tột độ.

“ He….he….he…….He….he….he “

“ Bắt….được….rồi….nhé “

“ He….he…he……He…he…he “

“ Phụp “

Toàn bộ đèn trong nhà vệ sinh vụt tắt……Mọi thứ xung quanh Châu bỗng chốc chỉ còn lại 1 màu tối đen. Châu không nhìn thấy gì nữa, thế nhưng Châu cảm nhận được cơ thể mình đang dần bị chìm xuống, nền đất đang hoá lỏng bốc mùi tanh nồng của máu tươi mỗi lúc một kéo Châu lún sâu hơn cho tới khi cả người Châu bị phủ lấp.

– Ưm….ưm…..ư….ư…..

Không thể thở được nữa, cũng không thể cử động dù chỉ 1 ngón tay…….Châu thấy mình dần mất di ý thức và cảm nhận cái chết đang tới gần kề…..

“ Xì….xì….xì “

Tiếng nước từ vòi vẫn đang xả ra, Châu mở to mắt. hít một hơi dài, chống tay vào lavabo thở dốc…

– Hộc…..hộc….hộc…..

Dáo dác nhìn xung quanh, Châu thấy mình vẫn đang đứng trước tấm gương soi trong nhà vệ sinh. Những giọt nước khi nãy rửa mặt khẽ lăn xuống cằm, nhỏ xuống cổ áo sơ mi. Đèn điện vẫn sáng bình thường, tấm gương cũng không hề dính 1 chút máu nào cả. Dưới chân Châu vẫn là nền gạch màu xám cứng rắn, cũng chẳng còn ngửi thấy mùi máu tanh.

“ Ực “

Nuốt nước bọt, nhìn mình trong gương, Châu tự hỏi :

– Mơ…ư ?

Cơn đau đầu lại nhói lên thêm 1 lần nữa…..Châu lau khô hai bàn tay, thấm đi chút nước còn vương trên mặt rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Trong lòng dấy lên 1 nỗi hoang mang, lo lắng không giải thích nổi.

Trở lại phòng làm việc, trên bàn đã để sẵn cái thùng giấy đựng hàng mẫu của phía công ty đối tác. Công ty mà Châu đang làm việc là 1 công ty thiết kế thời trang công sở. Nhìn tên người gửi, Châu biết bên trong thùng là những mẫu khăn đeo cổ cho bộ sưu tập thời trang mà Châu đang lên kế hoạch.

Sau khi thiết kế và chọn lựa được mẫu ưng ý, công ty Châu sẽ gửi bản vẽ đến 1 vài công ty đối tác để họ làm sản phẩm mẫu sau đó lựa chọn bên sẽ ký hợp đồng sau này. Công việc của Châu là phụ trách kiểm tra các mẫu gửi về, từ kiểu dáng, kích thước cho tới chất liệu, đường may, mũi chỉ…..Phải nói Châu là 1 người phụ nữ có gu ăn mặc, lại thêm được học hành bài bản nên công việc này rất phù hợp đối với Châu. Thế mà chẳng ai nghĩ, khi đi làm Châu luôn toát lên thần thái sang trọng, nhưng khi về nhà ngay lập tức đeo tạp dề trở thành 1 bà nội trợ. Chính vì vậy, đồng nghiệp, cấp dưới của Việt ai ai cũng đều ngưỡng mộ Châu. Họ khen Châu hết lời, đồng thời lấy gia đình Việt làm hình mẫu cho 1 gia đình lý tưởng.

Lấy kéo cắt lớp băng dính bên ngoài thùng giấy, mỗi khi cuốn vào công việc là Châu gần như quên đi những chuyện khác. Nhất là bộ sưu tập công sở lần này được ban giám đốc đánh giá rất cao về việc kết hợp một số phụ kiện đi kèm như khăn đeo cổ hay một bông hoa màu bạc đính ngay trên ngực áo sơ mi tạo điểm nhấn.

– Chà, chà….Để xem mẫu họ gửi đến có giống như mình mong đợi không nào ?

“ Roạt “

Vừa mở nắp thùng giấy ra, Châu kinh hãi hét toáng lên :

– Á……Á…….Á…..

Loạng choạng lùi về sau, đánh rơi cả cái kéo xuống chân, mũi kéo cắm vào mu bàn chân Châu khiến Châu bị thương chảy cả máu. Thế nhưng không thấm tháp gì so với nỗi sự với thứ mà Châu nhìn thấy trong thùng giấy.

Trước mặt Châu, bên trong chiếc thùng là 1 bào thai người hãy còn đỏ hỏn, nhơ nhớp máu và nước ối. Ai đó đã đặt cái bào thai nằm đè lên những chiếc khăn lụa đủ màu sắc bên dưới đáy thùng.

“CẠCH”

Nghe tiếng hét lớn từ trong phòng của Châu, một vài nhân viên cấp dưới vội vã chạy vào….Mở cửa ra họ thấy Châu mặt tái mét, ánh mắt thất thần, miệng run run nói mãi mới được 1 câu :

– Cứu…..cứu….tôi…với….

Một nam nhân viên bước nhanh đến :

– Chị Châu, chị sao vậy ?

Châu tiếp tục lùi về sau, tay chỉ vào trong chiếc thùng giấy…..

– Thứ…đó……sao……lại…để nó….vào đây ? Đem….đem ra ngoài…..đi…

Nam nhân viên kia nhìn vào trong thùng giấy, còn tưởng có thứ gì đáng sợ lắm…..Thế nhưng bên trong thùng chỉ là những mẫu khăn đeo cổ do công ty đối tác gửi đến. Mấy nhân viên khác cũng chạy tới xem, kết quả là thứ họ nhìn thấy đều giống nhau.

Thò tay vào trong thùng, nam nhân viên cầm lên mấy tấm khăn lụa, miệng cười cười :

– Sếp, sếp trêu bọn em phải không ? Mấy cái khăn này là của sếp thiết kế mà ?

Trên tay nam nhân viên là những chiếc khăn đeo cổ, còn trong mắt của Châu, thứ mà cậu nhân viên kia dang cầm chính là dây rốn của cái bào thai hãy còn dính máu nhầy nhụa.

“ Oe….oe….oe “

Kinh dị hơn khi cậu nhân viên cầm dây rốn treo ngược nó lên thì bào thai bắt đầu giãy đạp và cất tiếng khóc…..

– Đem…..đem….ra ngoài đi…..Cậu đang…làm gì vậy ? - Châu hét lên…

Đám nhân viên sững người đứng nhìn nhau, họ không biết rốt cuộc là Châu đang sợ cái gì. Rõ ràng trong thùng chỉ là những chiếc khăn đeo cổ với đủ màu sắc xen kẽ hoa văn, hoạ tiết.

Nhưng họ đâu biết, trong mắt trưởng phòng của họ lại là 1 bào thai đang chuyển động….

“ Oe…oe….oe “

Châu ngồi thụp xuống, tinh thần hoảng loạn…..Châu giờ cũng đã nhận ra hình như chỉ có một mình Châu là nhìn thấy cái bào thai đó.

– Có chuyện gì vậy ? - Bước vào trong phòng là giám đốc Duy.

Nhân viên nam kia gãi đầu trình bày :

– Dạ thưa giám đốc….Bọn em đang làm thì thấy chị Châu hét lên. Chạy vào xem sao mà vẫn chưa hiểu chị ấy sợ cái gì giám đốc ạ…

Giám đốc Duy tiến về phía bàn làm việc của Châu…..Nhìn Châu đang run cầm cập, mồ hôi đổ ra như tắm….Giám đốc Duy chạm vào vai Châu khẽ gọi :

– Châu….Châu ơi….Cô làm sao đấy ?

Châu giật mình, nhìn giám đốc Duy, miệng ấp úng :

– Bảo…họ…đem thứ…đó đi…

Duy nhíu mày :

– Thứ đó là thứ gì ? Cô bị ảo giác à ? Đứng lên nhìn kỹ lại cho tôi xem nào…?

Hai chân run lẩy bẩy, Châu từ từ đứng lên……Không dám nhìn thẳng mà chỉ he hé mắt nhìn mé mé……Thế nhưng chẳng hiểu sao, lần nhìn lại này Châu không còn thấy cái bào thai kia đâu nữa. Trên tay cậu nhân viên cũng như trong chiếc thùng giấy là những mẫu khăn đeo cổ được công ty đối tác gửi đến.

– Nó…nó đâu rồi ? - Châu mấp máy môi, run giọng hỏi.

Duy cùng mấy cô cậu nhân viên nhìn nhau ngơ ngác, Duy hỏi :

– Nó là cái gì ? Chẳng lẽ cô lại nghĩ đống khăn mẫu này là rắn à ?

Thả lỏng người ngồi xuống ghế, mồ hôi chảy thành dòng trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn hồn…..Châu không dám nói gì, run run bàn tay lấy trong thùng ra 1 chiếc khăn đeo cổ. Đúng là trong thùng ngoài những mẫu khăn này ra thì không còn gì khác. Chẳng có bào thai nào, cũng chẳng có máu….Nhưng Châu biết, những gì mình nhìn thấy trong nhà vệ sinh cũng như trong chiếc thùng giấy khi nãy không phải là mơ.

– Cô Châu ? Cô có ổn không ? Nhìn sắc mặt cô không được tốt. Tôi nghĩ cô nên về nghỉ sớm đi…

Đồng hồ lúc này đã chỉ sang 4h chiều…….Cùng lúc đó, chiếc xe ô tô công vụ do Việt điều khiển cũng đã về đến nhà. Phía ghế sau, bé Trà vẫn đang ngủ say như chết. Bước xuống xe, mở cửa nhà……Việt bế con gái vào trong, không quên đem theo cái balo bên trong có đựng 2 con búp bê.

– Bác Lương ơi, tôi đón được con bé về rồi…

Advertisement
';
Advertisement