Chap 38 : “ Có Người Chết “.
Nghe tiếng Việt hét lên, thầy Lương nhíu mày, hai mắt vẫn nhắm bởi đây chính là thời khắc quan trọng nhất trong quá trình thu phục ma quỷ. Trong cơ thể Trà bây giờ chỉ còn lại 1 tia ý niệm liên kết với “Quỷ Linh Nhi”, cũng là lúc con quỷ nhỏ tìm cách mê hoặc làm lay động lòng người, nhất là đối với những người thân yêu, có mối quan hệ đặc biệt sâu sắc với chủ thể.
Miệng vẫn lầm rầm đọc khẩu quyết, thầy Lương nói ra miệng :
– PHÁT.
Ngay lập tức Việt khựng người lại, cảm giác như cơ thể đang bị 1 thứ gì đó giữ chặt kéo tay Việt về phía sau. Nhìn xuống cổ tay trái, chiếc vòng đan từ sợi cây dầu tằm bện chỉ ngũ sắc đang phát sáng. Có 1 tia sáng ngũ sắc liên kết với lá bùa dán ở cửa phòng với chiếc vòng. Chính tia sáng này cản Việt chạy đến chỗ thầy Lương.
Việt gào lên :
– THẢ TÔI RA…..DỪNG LẠI ĐI……TÔI NÓI ÔNG DỪNG LẠI…..CON GÁI TÔI SẼ CHẾT MẤT.
Việt càng vùng vẫy thì chiếc vòng trên tay càng siết chặt lại, không chỉ vậy, từ chiếc vòng còn toả ra 1 làn khói màu trắng nhẹ như hơi sương. Làn khói đó bay lên, phảng phất ngay trước mặt Việt.
Thầy Lương thở dài :
– Cán bộ, có lẽ cán bộ nên ngủ 1 giấc thì tốt hơn.
Thầy Lương vừa dứt lời thì Việt bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, mọi thứ trước mắt dần nhoè đi không còn thấy rõ, cả người lảo đảo, Việt lịm đi rồi đổ gục xuống nền nhà.
“ Bịch “
Trong chốc lát, Việt rơi vào trạng thái ngủ say….Đó là nhờ vào chất mê hồn hương được thầy Lương tẩm vào trong chiếc vòng đeo tay đưa cho Việt trước khi hành trận. Ngay từ đầu, mặc dù hết lời căn dặn Việt phải ghi nhớ không được làm gì ảnh hưởng đến quá trình thu phục “Quỷ Linh Nhi”....Nhưng thầy Lương cũng thấu hiểu thứ gọi là “tình cảm gia đình”. Nếu đặt thầy vào vị trí của Việt, có lẽ thầy cũng sẽ mất kiểm soát mà hành động như vậy. Ngoài ra, hơn ai hết, thầy Lương còn lường trước được sự đáng sợ của ma quỷ….Thế cho nên, trong mọi hoàn cảnh, thầy luôn cẩn thận dự tính đến những vấn đề xấu nhất có thể xảy ra.
Việt nằm im bất động, bên trong phòng chỉ còn lại Trà đang bị phong bế giữa trận pháp. Ngồi bên ngoài duy trì pháp trận là thầy Lương. Nhìn Trà, thầy Lương nghiêm giọng :
– Đừng cố vùng vẫy, một khi đã rơi vào trận này, đừng nói là 1 tiểu quỷ mà cho dù có là 10 tiểu quỷ nhà ngươi cũng không cách nào thoát nổi. Chơi đùa như thế là đủ rồi, giờ xem ta thu phục ngươi đây.
Dứt lời, thầy Lương trừng mắt, đôi lông mày cau lại sát gần nhau. Thu hai tay tạo kết ấn, chĩa 2 ngón trỏ về phía chiếc giường nơi trung tâm của trận pháp.
Thầy Lương nói 1 từ bằng giọng dứt khoát :
“ KHỞI “
“ VỤT “
Ngay sau từ “KHỞI “, từ dưới tấm đệm có luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng lên trên bao phủ lấy toàn bộ cơ thể Trà. Đó chính là linh lực toả ra nơi lá bùa trước đó thầy Lương dùng mực tàu mài bằng máu để hoạ và đặt bên dưới tấm đệm.
Luồng ánh sáng màu trắng như đang thanh tẩy tà khí bên trong người bé Trà. Trà đứng trên giường, tóc cuốn theo luồng ánh sáng bay thẳng lên. Từ trong luồng sáng, có thể nhìn thấy những vệt khói màu đen đang thoát ra khỏi cơ thể Trà, chúng bị cuốn lên cao sau đó tạo thành 1 vệt dài nhập vào bào thai khô mà thầy Lương đặt trong bát đồng.
Từ trong không trung, thầy Lương nghe thấy 1 giọng nói trẻ con vang lên đầy giận giữ :
“ Lão…già….đáng…ghét….Ta…nhất…định…không…tha…cho…lão….đâu “
Đợi đến khi làn khói đen nhập hết vào trong bào thai khô, thầy Lương thu tay về trước ngực, miệng khẽ nói :
“ Quan “
Tức thì, 8 luồng ánh sáng từ 8 tấm gương yếu dần rồi từ từ biến mất, luồng sáng màu trắng bao bọc lấy Trà cũng nhạt dần đi sau đó tan vào trong không trung.
“ Roạt “
Bé Trà nằm xuống giường, hai mắt nhắm lại như đang ngủ…..Ngọn nến đang cháy cũng ổn định trở lại, không còn leo lắt như sắp tắt nữa. Cảm giác bầu không khí trong căn phòng biến chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, áp lực trước đó bây giờ cũng không còn nữa.
– Phù. - Thầy Lương thả lỏng cở thể, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mồ hôi ướt cả vầng trán. Cầm bào thai lên nhìn, thầy Lương mỉm cười :
– Xem ra cũng không đến mức nghiêm trọng như ta nghĩ. Tiểu quỷ nhà ngươi đi theo ta đi. Sau này nhất định giúp ngươi hồi hướng, tìm cơ hội vãng sanh. Hừm, mọi chuyện cuối cùng cũng tạm ổn rồi. Nên đánh thức cậu ta dậy thôi.
Đứng dậy, tiến về chỗ Việt đang nằm, thầy Lương ngồi xuống, lấy trong tay nải ra một cục gì đó màu trắng, nhìn giống như đá vôi. Đặt trước mũi cho Việt ngửi, chỉ chừng 30 giây sau, Việt từ từ mở mắt tỉnh lại. Chống tay ngồi dậy, Việt ngơ ngác nhìn xung quanh, đầu óc hãy còn mơ màng, Việt hỏi :
– Tôi…đang ở…đâu đây ?
“ Bộp “
Đưa 2 tay vỗ 1 cái rõ kêu trước mặt Việt, nghe tiếng vỗ tay bất ngờ, Việt giật mình nhưng ngay sau đó lập tức nhớ lại tất cả.
– Tỉnh chưa ? - Thầy Lương hỏi.
Việt bám lấy tay thầy Lương :
– Bác…Lương…..Con….con gái tôi….sao rồi ?
Thầy Lương mỉm cười :
– Mọi chuyện ổn rồi, con gái cán bộ hiện đang nằm ngủ trên giường. Vong quỷ trong người cô bé đã được trục xuất. Chắc chỉ 1 lúc nữa là cô bé tỉnh lại.
Việt loạng choạng đứng dậy, bước tới chiếc giường nơi Trà đang nằm. Khẽ chạm vào đầu con gái, Việt có thể nghe thấy hơi thở của Trà. Sắc mặt của Trà lúc này hồng hào, ngũ quan, thần thái ổn định. Nom Trà đang ngủ, 1 giấc ngủ rất ngon lành. Đặt con gái nằm lên gối, lấy chăn đắp lên ngang người cho con, Việt vẫn nhớ hành động lỗ mãng của mình trước khi mê man bất tỉnh.
Quay lại chỗ thầy Lương đang thu dọn đồ đạc, Việt ấp úng :
– Bác Lương…..cảm ơn bác…..Lúc đó…suýt chút nữa….tôi gây hoạ rồi…
Thầy Lương không những không trách Việt, ngược lại còn nhẹ nhàng động viên :
– Kết quả cuối cùng vẫn là tốt đẹp, thế nên cán bộ không cần phải cảm thấy áy náy. Bậc làm cha, làm mẹ nhất định phải yêu thương con cái. Hành động đó không có gì sai cả. Còn 20 phút nữa là đến 5h chiều, cán bộ mau chóng giúp tôi dọn dẹp, cất những đồ này đi. Để gọn vào đâu đó, với mấy chiếc gương, lau sạch đi có thể sử dụng….Nhưng mà nhiều thế này chắc dùng không hết. Kể ra hơi lãng phí, nếu đem trả lại được cửa hàng thu lại chút đỉnh thì cũng không đến nỗi tệ.
Việt cười :
– Được rồi, chuyện mấy tấm gương bác cứ để tôi lo….À mà bác Lương này, hôm nay bác ở lại dùng cơm với gia đình tôi nhé. Lát nữa vợ tôi về tôi sẽ nói cô ấy làm mấy món ngon đãi bác. Vất vả cho bác cả ngày hôm nay, nhờ có bác nếu không gia đình tôi nguy mất. Ít nhiều cũng phải để cho vợ chồng tôi được hậu tạ.
Cất hết đồ của mình vào trong tay nải, thầy Lương mỉm cười :
– Thôi, không cần đâu. Ngay từ đầu tôi đã nói rõ là những gì tôi làm chỉ muốn giúp cán bộ. Việc cán bộ giúp tôi thông báo đến toàn bộ bà con trong xã Duy Nhất buổi tối không nên đi ra ngoài là đã hậu tạ cho tôi rồi. Với nữa, tuy đã trục được vong quỷ, nhưng cơ thể cô bé cũng phải mất vài ngày để ổn định lại. Hai vợ chồng nên dành thời gian chăm sóc cho con bé. Quan trọng hơn, chuyện hôm nay tốt nhất không nên để cho vợ cán bộ biết. Biết rồi lại thêm lo, mọi thứ ổn thoả, cán bộ cứ nói với vợ là con ốm mệt là được.
Việt nài nỉ :
– Chuyện đó tôi đã hiểu và ghi nhớ, nhưng bác ở lại ăn bữa cơm cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu.
Thầy Lương thở hắt ra, đoạn đáp :
– Không phải tôi không muốn ở lại….Nhưng hiện giờ tên thầy bùa vẫn đang lẩn trốn. Tôi cần quay lại nhà ông Thìn để tìm ra tung tích của hắn. Lúc này ở đây ăn cơm không tiện, không tiện cho tôi, không tiện cho cán bộ mà cũng không tiện cho cả vợ cán bộ nữa. Nếu có duyên, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, lúc đó cán bộ còn muốn mời tôi dùng cơm. Tôi nhất định không từ chối….Còn bây giờ, tôi xin phép về thôn D.N. Tôi ở nhà ông Thìn, có chuyện gì cần, cán bộ cứ tới đó tìm tôi. À mà, giờ cán bộ có thể gọi giúp tôi 1 phương tiện gì đó để đi được không ?
Thầy Lương đã nói vậy, Việt cũng không dám nài thêm. Thầy Lương nói đúng, kẻ giết người vẫn chưa bắt được, mọi chuyện hôm nay rối tung hết cả lên. Lát nữa vợ về, Việt còn phải giải thích với vợ sao cho hợp lý.
Chép miệng, Việt đáp :
– Đúng là bác Lương suy nghĩ chu toàn….Cảm ơn bác, lẽ ra phải để tôi đưa bác về nhưng còn con nhỏ….Để xuống dưới nhà, tôi sẽ gọi xe ôm cho bác.
Việt sờ đến điện thoại mà không thấy đâu, lúc này mới sực nhớ ra là để trong ô tô….Trước khi rời đi, thầy Lương đã gỡ hết toàn bộ bùa chú dán trong nhà Việt. Lấy điện thoại, Việt giật mình khi trong điện thoại báo đến 5 cuộc gọi nhỡ. Nghĩ vợ gọi nhưng không phải, người gọi đến là Tiếp.
Trước khi gọi cho Tiếp, Việt nhắn tin cho vợ là mình đã đón con, vợ không cần đón nữa. Nhìn đồng hồ lúc này đang là 5h kém 10 phút. Ngay lập tức, Việt nhận được tin nhắn từ Châu :
“ Vâng, em biết rồi “.
– Bác Lương, bác đợi tôi 1 chút….Tôi gọi 1 cuộc điện thoại cho cấp dưới rồi sẽ gọi xe cho bác ngay. - Việt nói.
Bấm số gọi cho Tiếp, vừa đổ chuông đầu tiên thì Việt đã thấy Tiếp đi xe máy gần tới nhà mình. Nhìn thấy Việt, Tiếp phóng nhanh đến…..Vừa dựng xe, Tiếp đã vội vàng nói :
– Thủ trưởng…..cậu Tân dưới xã Duy Nhất gọi điện báo….Ở thôn D.N có người chết…..