Chap 39 : “Nhìn Qua Mặt Người Chết”.
Cả Việt lẫn thầy Lương thoáng giật mình, nhìn Tiếp, Việt gặng hỏi :
– Thôn D.N có người chết ? Là ai chết ? Chết từ bao giờ ?
Tiếp trả lời :
– Theo như đồng chí Tân nói thì người chết là 1 ông cụ ngoài 70 tuổi, tên là Đa, chết vào sáng ngày hôm nay, tầm khoảng 9-10h. Mà sao em gọi điện cho thủ trưởng mãi không được thế ạ ?
Việt đáp :
– Xin lỗi cậu, con bé nhà tôi ốm, tôi đến trường đón nó sớm xong cuống quá điện thoại để trong xe ô tô. Vừa xuống lấy đây này…
– Cháu Trà ốm đau thế nào vậy thủ trưởng ? Có nặng lắm không ? - Tiếp hỏi.
Việt chép miệng :
– Con bé ổn rồi, đang nằm ngủ trên phòng….Thôi, bây giờ thế này, vất vả cho cậu 1 chút. Cậu xuống dưới xã Duy Nhất, gặp cậu Tân để nắm bắt thêm thông tin. Nhân tiện cậu chở bác Lương về nhà ông Thìn ở thôn D.N giúp tôi. Sau khi vợ tôi đi làm về, có người trông bé Trà, tôi sẽ xuống xã ngay.
Tiếp ngạc nhiên :
– Ơ…thế chị Châu chưa đi làm về hả anh ? Em tưởng…..chị ấy về rồi chứ ?
Việt nhìn đồng hồ :
– Giờ mới có hơn 5h một chút, bình thường vợ tôi về cũng phải 5h20 hoặc hơn….Bác Lương, bác đi cùng với cậu Tiếp đây nhé. Hôm nay cảm ơn bác nhiều lắm, xuống dưới xã, nếu có thời gian, tôi sẽ gặp bác để bàn chuyện sau.
Thầy Lương gật đầu :
– Vậy làm phiền mọi người rồi…
Tiếp hình như còn có gì đó muốn nói với Việt nhưng tình hình cấp bách, Tiếp vâng dạ rồi mời thầy Lương lên xe máy của mình.
– Mời cụ ạ, cụ ngồi cẩn thận không ngã nhé. Cứ ôm chặt vào con….
Chiếc xe máy rồ ga phóng đi, thầy Lương được Tiếp chở về nhà ông Thìn….Việt quay vào, đi lên tầng nhanh chóng thu dọn mấy tấm gương ra khỏi phòng bé Trà cho gọn gàng. Sau đó lau qua sàn nhà, Trà vẫn nằm trên giường ngủ ngon như 1 thiên thần bé bỏng.
5h30, như mọi ngày, Châu trở về nhà…Nhưng hôm nay, Châu bước vào với 1 bộ dạng mệt mỏi, thần sắc nhợt nhạt….Trà cũng vừa ngủ dậy, nghe thấy tiếng mở cửa. Hai bố con vội đi từ trên tầng xuống dưới nhà.
– A mẹ về, mẹ ơi….Hôm nay nhà mình ăn gì đấy ? Con đói quá. - Sau giấc ngủ ngon, Trà bây giờ nhìn khoẻ khoắn, hoạt bát mà tươi tỉnh hơn hẳn lúc Việt đón con ở trường. Đây mới đúng là cô con gái bé nhỏ luôn láu táu mỗi khi thấy bố hoặc mẹ đi làm về.
Thấy Châu chỉ đeo mỗi cái túi xách, Việt hỏi vợ :
– Em không qua chợ mua gì nấu cơm cho con ăn à ?
Châu thở dài, đặt cái túi xuống ghế, đoạn đáp :
– Hôm nay em mệt, hai bố con ăn tạm mì tôm nhé. Không thì xem trong tủ còn gì ăn nấy. Em lên phòng nằm nghỉ 1 lúc.
Đúng là sắc mặt của Châu không được tốt, sờ tay lên trán vợ, không thấy nóng sốt, nhưng làn da Châu cứ nhờn nhợt, hơi lành lạnh,
– Em bị cảm lạnh ư ? Sao mặt tái đi thế ?
– Em không sao, anh cho con ăn uống giúp em. Mà sao hôm nay anh lại đón con sớm thế ? - Châu hỏi.
Việt trả lời :
– À…cô giáo nói con hôm nay vẫn có biểu hiện mệt mỏi nên gọi anh đến đón sớm. Cơ mà về nhà ngủ 1 giấc là lại thấy khoẻ rồi, cứ kêu đói suốt, anh bảo đợi mẹ về nấu cơm. Thôi em mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi.
Châu thất thểu đi lên trên tầng, Việt thở dài, nhìn đồng hồ cũng đã gần 6h kém. Công việc bộn bề, cả ngày hôm nay Việt gần như bỏ bê mọi thứ để theo thầy Lương lo cho con gái. Cứ tưởng vợ đi làm về thì sẽ tranh thủ chạy xuống dưới xã thu thập thông tin…Ai dè….
– Chậc, có lẽ cũng chỉ còn mỗi cách này thôi….- Việt nghĩ gì đó xong lấy điện thoại bấm số gọi.
Trà kéo vạt áo bố kêu đói :
– Bố, bố làm gì cho con ăn đi…
Trong lúc chờ người bên kia đầu dây bắt máy, Việt dỗ con :
– Được rồi, đợi 1 chút nữa sẽ có đồ ăn con nhé….
“Alo, Việt hả, mẹ đây con…” - Bên trong điện thoại có giọng nói cất lên, là bà Toan, mẹ vợ Việt, cũng chính là mẹ đẻ của Châu.
Việt vội đáp :
– Vâng, con đây mẹ ơi…Con chào mẹ, mẹ có đang rảnh không ạ ? Con có chút việc muốn nhờ..
Bà Toan đáp :
“ Có chuyện gì thế hả con, mẹ vừa nấu cơm cho ông ấy xong. Cũng không bận gì cả..”
Việt tiếp :
– Mẹ ơi, giờ con có việc phải đi xuống dưới xã Duy Nhất….Mà Châu vợ con lại đang ốm, chiều đi làm về thấy mệt mỏi lắm. Con Trà chưa ăn gì, con định nhờ mẹ chạy qua bên này, trông cháu với giúp con xem Châu thế nào….
Việt chưa nói hết câu, bà Toan đã vội vàng :
“ Được…được, để mẹ gọi xe ôm đầu ngõ chở đi luôn….Mẹ đem cơm với đồ ăn sang cho con bé Trà luôn. Đợi mẹ chừng 20 phút….”
Dứt lời, bà Toan tắt máy…..Việt tranh thủ đưa con đi rửa mặt mũi, thay quần áo. Ngó vào phòng thấy Châu đang nằm ngủ trên giường. Chưa tới 20 phút sau, bà Toan đã đi xe ôm tới nhà vợ chồng Việt. Tay xách, nách mang, khá lỉnh kỉnh, bà Toan trả tiền xe ôm đoạn rảo bước tới trước cửa nhà Việt..
Đang tính gọi thì bà Toan nhìn thấy bên dưới nền gạch nơi vẻ hè ngay sát mép cửa nhà con gái có cái gì đó ánh ánh. Cúi xuống nhặt, bà Toan tròn mắt, đoạn liếc ngang, liếc dọc xem có ai nhìn thấy không. Nhá nhem tối nên cũng chẳng ai để ý đến bà Toan.
Cho vội thứ đó vào trong túi, bà Toan gọi lớn :
– Việt ơi, mẹ đến rồi đây….Trà ơi, ra đón bà ngoại nào….
Ít giây sau, Việt đi ra mở cửa đón mẹ vợ…..Thấy mẹ vợ đem sang nào cặp lồng cơm, túi đựng đồ ăn, còn có cả đồ chơi, bánh kẹo. Việt gãi đầu :
– Ui, sao mẹ mang lắm thế…..Mẹ để con đỡ cho, mẹ vào nhà đi ạ.
Trà thấy bà ngoại, lại thấy bánh kẹo, đồ chơi thì cười tít cả mắt…
– Nào, con thị tẹt của bà đâu nào….Đói lắm hả, chúng nó không nấu cơm cho con phải không ? Yên tâm, yên tâm, bà mang cơm sang cho con đây, toàn món ngon nhá….Hồi trước ông bà bảo thằng bố, con mẹ mày là mua nhà gần sát nhà ông bà, có gì ông bà còn trông con cho nhưng chúng nó không chịu cơ. Cho nó chừa cháu bà nhỉ ?
Hai bà cháu quấn quýt, cười đùa vui vẻ…..Việt xin phép mẹ vợ :
– Mẹ ơi, giờ con phải đi công việc. Có gì mẹ chăm sóc, để ý vợ con giúp con mẹ nhé.
Bà Toan gật đầu :
– Được rồi, con cứ đi đi…Ở nhà đã có mẹ lo liệu. À, hay là con ăn tạm bát cơm xong hãy đi. Mẹ xúc hẳn 1 cặp lồng cơm đây này..
Việt nói :
– Dạ thôi, con đi ngay không muộn….Cả ngày hôm nay con không ở cơ quan rồi. Trà, ở nhà ngoan, nghe lời bà nhé. Có gì mẹ cứ gọi điện cho con..
Việt lên xe ô tô rời khỏi nhà, thẳng hướng xuống xã Duy Nhất…..
[.......]
Trước đó 1 lúc khoảng 5h30, Tiếp cũng chở thầy Lương về đến nhà ông Thìn sau đó đi đến trụ sở công an xã…
– Thầy Lương, thầy Lương về rồi mình ơi….- Bà Lanh đang bê cái nồi gang nấu cơm lên trên nhà, ngang qua sân, ngó ra cổng thấy thầy Lương vội nói vống lên.
Nghe thấy vậy, ông Thìn cùng Tư tức tốc chạy ra hóng…..Quả đúng là thầy Lương, ông Thìn vội mở cổng, Tư nhìn thầy từ trên xuống dưới, từ chân lên đầu, còn cẩn thận vén ống quần, ống tay áo, vạch cả lưng thầy Lương ra xem có bị thương tích gì không..
– Nào, nào…..Ta vẫn khoẻ mạnh bình thường, không sao cả. - Vừa nói, thầy Lương vừa vỗ cái đét vào tay Tư.
Tư cười hềnh hệch :
– Con cứ phải kiểm tra cho chắc, không thể tin mấy tay công an này được. Mà sao bọn họ giữ thầy lại lâu thế ? Thầy mà không về là con đang tính bảo bác Thìn chở lên xã hỏi cho ra nhẽ đấy.
Ông Thìn khoá cổng lại, đoạn thở phào nhẹ nhõm :
– May quá, bác về rồi chứ không cả nhà cứ thấp tha thấp thỏm. Vào nhà đi bác Lương, cũng vừa dọn cơm xong….Có gì vừa ăn vừa nói.
Thầy Lương cũng thấy đói bụng, có nhiều chuyện muốn hỏi, tuy nhiên trong bữa cơm, nói ra không tiện….Đợi sau khi ăn xong, ông Thìn pha ấm chè, rót mời thầy Lương, ông Thìn cười cười :
– Bác Lương uống nước đi ạ. Sao nãy giờ bác không nói gì thế ? Bác giận vợ chồng tôi sao ?
Thầy Lương đáp :
– Không phải đâu, nãy ăn cơm có nhiều chuyện không tiện hỏi. Giờ ăn xong rồi, cả nhà cho tôi hỏi vài chuyện..
– Bác nói đi ạ. - Ông Thìn tiếp.
Thầy Lương gật đầu :
– Tôi nghe bảo, trong thôn mình có người mới chết phải không ?
Ông Thìn gật đầu lia lịa :
– Dạ…dạ đúng rồi….Nhưng sao bác biết ? Cả nhà còn chưa ai nói gì cơ mà ?
Thầy Lương nói :
– Tôi còn biết người chết là tên là Đa, đã hơn 70 tuổi…..Chết vào buổi sáng ngày hôm nay, lúc 9-10h….
Bà Lanh nghe mà nổi da gà :
– Thầy….Lương…thầy thánh thật đấy….Phải đến trưa hôm nay, con cụ Đa là ông Đu mới sang nhà báo tang. Thầy đi từ sáng đến chiều tối mới về, thế mà biết rõ cả tên, tuổi người chết. Chẳng…chẳng lẽ….thầy nuôi âm binh…..Thầy thả âm binh…ở nhà…con phải không ? Thế nên chuyện gì thầy cũng biết vậy chứ ?
Thầy Lương mỉm cười :
– Nhìn tôi giống người nuôi âm binh lắm à ? Khà khà khà…
Mặt thầy Lương có chút nguy hiểm, lại thêm điệu cười khiến không chỉ vợ chồng ông Thìn mà cả Tư cũng bất giác rùng mình, nổi da gà. Tránh để mọi người thêm sợ hãi, thầy Lương tiếp :
– Chẳng phải âm binh hay thánh phán gì đâu. Lúc tôi ở trên huyện với đồng chí công an tên Việt thì dưới xã người ta đã thông báo lên đó rồi. Có những chuyện hỏi công an không tiện….Thế khi báo tang, người nhà cụ Đa có nói cụ ấy vì sao mà mất không ?
Bà Lanh trả lời :
– Dạ, thưa thầy….Cụ Đa chết do bệnh tật, ốm đau, già yếu thôi ạ. Lúc nghe tin cụ Đa chết, công an xã cũng xuống xem….Nhưng không có vấn đề gì cả. Chiều nay vợ chồng con cũng sang viếng, sợ tối không đi được. Thấy bảo mai đưa cụ ra đồng chôn luôn. Lúc vợ chồng con sang là đã thấy đưa vào quan tài xong hết cả rồi.
Thầy Lương nhíu mày :
– Đã đi viếng rồi sao ? Mới chết sáng nay sao đã vội vàng thế ? Chẳng trách khi nãy về đến đây có nghe thấy tiếng kèn trống. Anh Thìn này, lát nữa phiền anh đưa tôi sang bên nhà đám một chút có được không ?
Ông Thìn ấp úng :
– Bác…định sang đó…làm gì vậy ?
Thầy Lương đáp :
– Cũng không có gì, tôi muốn nhìn qua người chết 1 chút trước khi người nhà họ đưa đi chôn…