Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 4 : “Mượn Người”.

[.........]

Quay về nhà ông Thìn, vừa nghe thấy tiếng mở cổng, vợ chồng ông Thìn đã vội vàng chạy ra sân đón thầy Lương.

Ông Thìn rối rít :

– Thầy về rồi, vợ chồng tôi đợi thầy từ sớm. Có…có bốc được thuốc cho con bé không hả thầy ?

Bà Lanh vợ ông Thìn lo lắng nói :

– Hôm qua còn thấy con bé nó nói chuyện, sáng sớm hôm nay tôi sang phòng gọi mà nó mê man ngủ không biết gì. Người cứ lúc nóng, lúc lạnh, thầy Lương ơi, hay là gọi xe đưa nó đi bác sĩ hả thầy. Chứ để thế này vợ chồng tôi sợ lắm.

Thầy Lương đáp :

– Chẳng phải hôm qua cũng đã gọi người đến nhà khám rồi sao ? Con bé không phải đau ốm thông thường. Tôi đã tìm ra nguyên nhân khiến con gái hai vị chuyển bệnh trong 2 ngày qua. Được rồi, vào trong nhà nói chuyện. À, trước đó dẫn tôi qua phòng xem con bé thế nào đã.

Vợ chồng ông Thìn vâng dạ, đoạn dẫn thầy Lương tới phòng của Diệp. Mở cửa bước vào trong, trên giường Diệp vẫn nằm ngủ say một cách li bì. Thầy Lương quan sát ngũ quan, thần sắc trên khuôn mặt Diệp. Đặt tay lên trán xong khẽ đưa ngón tay xuống mũi để kiểm tra hơi thở cũng như thân nhiệt cô con gái vợ chồng ông Thìn. Kéo ghế ngồi, thầy Lương bắt mạch cho Diệp.

Ít phút sau, thầy Lương nói :

– Nếu 2 vị tin tưởng tôi thì tạm thời hãy cứ để con bé ở nhà. Bởi có đưa đi bệnh viện thì ta dám chắc bác sĩ bọn họ cũng không thể xác định được bệnh tình cũng như nguyên nhân bệnh lý. Ở đây không có người ngoài, tôi nói ra điều này hai vị có thể tin hoặc không…Nhưng sự thật, con gái của 2 người đã bị bỏ bùa thông qua đồ ăn. Cụ thể chính là món bánh mỳ pate mà con bé ăn suốt những ngày qua.

Bà Lanh tròn mắt ú a ú ớ :

– Thầy….nói…nói gì cơ ? Con gái…tôi…bị bỏ…bùa ư ? Trời…đất ơi….

Ông Thìn ấp úng hỏi :

– Có…có thật không…hả thầy ? Chuyện….chuyện này...là sao ?

Thầy Lương đáp :

– Chuyện bùa ngải từ xưa đến nay đều liên quan đến an nguy, tính mạng con người nên tôi không dám nói bừa. Biết rằng khi nhắc đến vấn đề tâm linh, bùa chú sẽ khiến người nghe thấy nghi ngờ, thậm chí có những người không tin bùa ngải có thật. Thầy trò tôi dù sao cũng chỉ là khách được mời về đây lo công việc. Đáng lẽ hôm qua chúng tôi đã rời đi. Nhưng cổ nhân có câu, cha mẹ hiền lành để phúc cho con. 2 ngày qua thầy trò tôi được gia đình tiếp đãi nồng hậu, biết vợ chồng anh chị sống có tâm, xóm làng quý mến. Con gái 2 người cũng là 1 cô bé nhân hậu, cho nên tôi không nỡ thấy nạn mà không cứu. Bởi vậy, sáng sớm hôm nay, thầy trò tôi mới biện cớ đi bốc thuốc, nhưng thực ra là đi tìm nguồn gốc nơi kẻ ác bỏ bùa hại người. Thật không ngờ, giữa chốn chợ búa đông đúc, giữa thanh thiên bạch nhật lại xuất hiện bàng môn tà đạo hãm hại các thiếu nữ đồng trinh.

Ông Thìn nghiến răng giận dữ :

– Khốn nạn, chẳng phải con bé thường xuyên mua bánh mỳ ở chỗ con mụ Tỵ ư ? Mẹ kiếp nhà nó, tôi phải tìm đến nhà con mụ khốn nạn ấy đánh cho nó 1 trận.

Thầy Lương ngăn ông Thìn lại, thầy Lương khẽ lắc đầu :

– Không được đi, giờ anh mà đến đó làm ầm lên chắc chắn sẽ hỏng việc. Chưa kể chuyện bùa ngải nói ra sợ không ai tin. Tới lúc đó chẳng những bứt dây động rừng mà còn bị kiện ngược lại tội vu khống.

Bà Lanh cúi rạp người cầu khẩn thầy Lương :

– Thầy ơi, thầy cứu con con với. Vợ chồng con chỉ có mỗi đứa con gái này. Con bé mà làm sao, chắc con không sống nổi. Chỉ cần thầy cứu được con bé, mất bao nhiêu tiền, mua bao nhiêu lễ con cũng xin chịu. Thầy làm ơn làm phước.

Ông Thìn cũng xin cùng vợ :

– Thầy Lương, vợ chồng tôi tin thầy. Chúng tôi sẽ làm theo chỉ dẫn của thầy, cúng vái, giải bùa mất bao nhiêu tiền thầy cứ nói. Chỉ mong con bé Diệp được bình an.

Thầy Lương đáp :

– Hai người không cần lo lắng, sau khi tìm hiểu được nguyên nhân, tôi tất nhiên có cách hoá giải thứ bùa hại người này. Không cần cúng vái, lễ nạp hay tiền bạc gì cả. Chỉ cần 2 người đồng ý với tôi 1 chuyện.

Vợ chồng ông Thìn vội gật đầu :

– Là chuyện gì xin thầy cứ nói. Chúng tôi nhất định đồng ý.

Tư từ sớm không được nói, đúng lúc ngứa mồm, Tư nhanh nhảu thay thầy Lương trả lời :

– Cho chúng tôi mượn em Diệp 1 đêm.

Bà Lanh nghe xong ngơ ngác nhìn thầy Lương. Ngay đến thầy Lương cũng ngỡ ngàng trước câu nói của Tư. Riêng ông Thìn đang trong lúc rối, không giữ được bình tĩnh, mặt đỏ như gà chọi, ông Thìn nắm chặt bàn tay, mắt trợn lên nhìn Tư.

Tư nói xong câu đó mặt vẫn ngô nghê, miệng cười cười :

– Hê hê….Thật mà, lúc nãy trên đường về thầy cháu bảo….

“ BỐP “

– Mẹ mày, thằng mất dạy. Thằng chó….

Ông Thìn tung cú đấm thẳng vào mặt Tư. Do không phòng bị, lại bị đấm bất ngờ, Tư không kịp né nên lãnh trọn cú đấm vào bên mắt trái. Xây xẩm mặt mày, Tư choáng váng nhìn không rõ, mọi thứ trước mắt Tư giờ cứ hoa lên xong nhoè đi.

Bà Lanh với thầy Lương vội vàng giữ người ngăn ông Thìn lại khi ông Thìn muốn lao vào đánh Tư tiếp. Thầy Lương lên tiếng giải thích :

– Đừng đánh nữa, hiểu nhầm rồi, hiểu nhầm rồi. Ý cậu ấy không phải như vậy. Dừng tay lại nghe tôi nói cho rõ ngọn ngành. Ôi trời đất ơi…..

[.......]

Tại phòng khách, Tư đang cầm quả trứng gà lăn lăn vào bên mắt trái đang dần chuyển từ màu đỏ sang tím.

– Ui da, đau quá. Mù mắt tôi rồi.

Ông Thìn nhăn mặt xuýt xoa, cảm thấy áy náy :

– Cho…cho bác xin lỗi….Lúc đó chẳng hiểu sao…bác lại làm thế. Chậc, mà cũng tại mày cơ, ăn nói không gãy gọn, không đầu đuôi làm tao cứ tưởng….

Tư 1 tay che mắt, 1 tay đập bàn trách :

– Tưởng gì mà tưởng, thế bác nghĩ thầy trò tôi là loại người gì mà đi mở miệng xin làm cái trò đó.

Thầy Lương nhắc Tư :

– Không được vô lễ, ông ấy đánh con 1 đấm như vậy cũng không sai đâu. Lần sau chú ý lời ăn tiếng nói cho chuẩn mực.

Tư ấp úng cố phân trần :

– Nhưng mà….chẳng phải chính thầy trên đường về nhà đã bảo với con là đêm nay phải mượn con gái ông Thìn dẫn đường để tìm ra kẻ bỏ bùa còn gì. Con nói có sai đâu ?

Thầy Lương thở hắt ra, nhấp ngụm trà ông Thìn vừa rót, đoạn khẽ cười :

– Tuy không sai nhưng lời nói của con dễ gây hiểu lầm. Thôi được rồi, không nên tức giận. Đàn ông đôi lúc chịu thiệt 1 chút mới trưởng thành được. Khà khà khà.

Tư dỗi không lăn trứng nữa mà bỏ luôn quả trứng vào mồm nhai phụng cả má. Ông Thìn bấy giờ mới hỏi thầy Lương :

– Nhưng mà thầy ơi, con bé nhà tôi cứ mê man ngủ li bì đến giờ còn chưa dậy thì làm sao dẫn thầy đi tìm người được. Với nữa, nhà mụ Tỵ đó tôi cũng biết, nếu cần tôi có thể dẫn thầy tới nhà mụ ngay bây giờ.

Thầy Lương xua tay đáp :

– Giờ chưa phải lúc tìm đến mụ ta. Mọi người trước mắt cứ chuẩn bị làm theo lời tôi là được. Thời khắc tới, tôi sẽ tự có an bài. Còn thằng nhóc này, đừng ngồi đó mà ăn vạ nữa. Nghỉ ngơi lấy sức, con phải giúp ta 1 tay đấy. Khà khà khà……

Tư uống cạn chén nước trà, nuốt nốt quả trứng đang nhai trong miệng, xong Tư hỏi thầy Lương :

– Mà…thầy ơi, trên đời này thực sự có bùa ngải hả thầy ?

Thầy Lương gật đầu trả lời :

– Đêm nay con sẽ biết. Hừm, có hơi sớm để con tiếp xúc với những chuyện này…Nhưng thôi, không sao, biết sớm đỡ bỡ ngỡ. Bởi chặng đường sắp tới con đi cùng ta sẽ còn gặp nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều….Khư khư khư…

Advertisement
';
Advertisement