Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 5 : “Xuân Dược”.

Cho tới mãi chiều mà Diệp vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Tình trạng sức khoẻ của Diệp đã khá hơn khi sắc mặt Diệp bắt đầu hồng hào trở lại, cơ thể không còn sốt nóng, sốt rét nữa. Duy chỉ có đôi mắt vẫn nhắm nghiền như đang say ngủ. Mọi thứ đúng như dự đoán của thầy Lương trước đó.

Khi vợ chồng ông Thìn tỏ ra bất an, lo lắng về bệnh tình của Diệp, để trấn an 2 người họ, thầy Lương quả quyết nếu từ giờ đến tối, Diệp vẫn còn nóng sốt thì gia đình cứ cho đi bệnh viện. Thầy Lương còn khẳng định chắc nịch Diệp sẽ bình phục nhưng chưa thể tỉnh lại vào trước nửa đêm.

Thấy con gái như vậy, vợ chồng ông Thìn cũng yên tâm hơn phần nào. Đồng thời họ càng tin tưởng nơi thầy Lương hơn bao giờ hết.

Tại căn phòng nhỏ mà ông Thìn sắp xếp cho 2 thầy trò, Tư pha trà rót đem tới bàn cho thầy Lương. Lúc này đang là 4h chiều, thầy Lương cũng đang ngồi bỏ vài thứ đồ bên trong tay nải ra sắp xếp lại cho gọn gàng.

– Thầy, thầy uống nước đi ạ. Trà con vừa mới pha. - Tư khẽ nói.

Thầy Lương dừng tay, gật đầu mỉm cười :

– Cảm ơn con, để đó cho ta. Còn đau không ?

Tư gãi đầu cười xoà :

– Hì hì, nhờ thuốc bôi mà thầy đưa nên không thấy đau nữa rồi.

Nhìn đống đồ trên bàn, to có, nhỏ có, mà thứ nào thứ ấy nom rất lạ mắt. Có những món đồ Tư chưa từng nhìn thấy bao giờ. Tư không khỏi tò mò :

– Sao trong tay nải của thầy nhiều đồ linh tinh thế ạ ? Chậc, món nào cũng cũ kỹ hết cả rồi. Thế mà thầy còn giữ…

Thầy Lương đáp :

– Đồ linh tinh ư ? Khà khà, đúng là thanh niên trẻ chỉ thích những thứ bóng bẩy, hào nhoáng. Ta nói cho con biết, mấy thứ mà con gọi là đồ linh tinh, cũ kỹ toàn bộ đều là bảo vật.

Tư bĩu môi :

– Thầy lại coi thường, nghĩ con không biết gì nên tính lừa con phải không ?

Nói đoạn, Tư cầm lên mấy cục đá có màu đen xì, thô ráp, đoạn Tư tiếp :

– Ví dụ như mấy viên đá cuội này, thầy nói nó là bảo vật con chẳng tin.

Mỉm cười, thầy Lương cũng nhặt lên 1 viên đá tương tự, đoạn đáp :

– Tuy vẻ ngoài xấu xí còn chẳng bằng đá cuội, đá sỏi. Thế nhưng những viên “ hắc thạch “ này lại là pháp bảo để trấn giữ địa mạch vô cùng hiệu quả. Nói cho con biết, đây là 1 loại cổ thạch được dùng phong ấn 1 ngôi mộ cổ. Rất vất vả ta mới đào được chỗ đá này, cũng chỉ có được 5 viên. Khi dùng trận pháp ngũ hành mà sử dụng thêm cổ thạch, sức mạnh của trận pháp sẽ tăng lên gấp bội.

Tư nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, đặt mấy viên đá xuống, Tư thấy có 1 cái túi vải màu xám, còn tưởng bên trong đựng vàng bạc, châu báu. Tư với tay cầm cái túi lên hí hửng nhưng ngay lập tức xụ mặt xuống vì trong túi không phải vàng hay bạc mà chỉ đựng thứ gì đó giống như bột.

Tư hỏi :

– Trong này là gì vậy thưa thầy ?

Thầy Lương trả lời :

– À là 1 chút tro ta lấy được trong lư hương ở Đình Nghè, 1 ngôi đình cổ tại thôn Phượng Bãi.

Lại đặt cái túi xuống, Tư thở dài :

– Hầy, thế mà con cứ tưởng bên trong có vàng bạc hay đồ quý giá gì chứ. Chỉ là tro tàn hương thôi mà. Ở nhà con cũng có đầy, mỗi năm Tết đến, con toàn phải phụ bố mẹ lau dọn bàn thờ, tỉa chân nhang, bỏ bớt tro đi do đầy quá. Hoá ra bao năm qua con đem bảo vật đổ đi….Ha ha ha.

– Hừm, tiểu tử này cũng biết nói kháy đấy chứ nhỉ ? Được rồi, ta không tranh luận với con nữa. Có điều ta phải dặn con, có thể trong mắt con những món đồ này không có giá trị gì, nhưng phải nhớ nếu không có sự đồng ý của ta, con không được lấy chúng đem đi lung tung. Bởi có những thứ ẩn chứa huyền cơ vô cùng quỷ dị. Nghe rõ rồi chứ ? - Thầy Lương nghiêm mặt.

Tư vâng dạ :

– Con nhớ rồi thưa thầy. Thầy lo xa quá, mấy cái này thầy có cho con cũng không lấy đâu. Hì hì, thầy uống nước đi ạ. À mà thầy này, con có thắc mắc từ sáng tới giờ chưa rõ.

Nhấp ngụm trà, thầy Lương đáp :

– Có thắc mắc gì cứ nói ra.

Tư vội tiếp :

– Thì vẫn là chuyện của con gái ông Thìn. Rõ ràng thầy biết con gái ông ấy ăn phải đồ ăn bị bỏ bùa, cũng đã biết đích danh người bán thứ đồ ăn đó, ông Thìn còn biết cả nhà mụ ta. Vậy tại sao vẫn cần Diệp dẫn đường như lời thầy bảo ? Chẳng phải chỉ cần tìm đến nhà mụ Tỵ giải quyết mụ là xong sao ?

Thầy Lương gật gù từ từ giải thích cho Tư hiểu :

– Ta định chờ đến khi xong việc mới nói. Nhưng thấy con bứt rứt không yên, con đã hỏi thì ta đành trả lời vậy. Thứ con nhìn thấy chưa phải cốt lõi của vấn đề. Con chỉ biết 1 mà không biết 2. Đành rằng mụ Tỵ là người bán những món ăn có chứa bùa ngải hại người. Tuy nhiên, bản thân mụ ta không phải kẻ chủ mưu, nói cách khác, chính mụ Tỵ cũng đang bị bỏ bùa để thực hiện theo những gì mà kẻ đứng đằng sau thao túng.

Tư tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc :

– Cả…cả mụ Tỵ cũng bị bỏ bùa hả….thầy ? Thôi đúng rồi, chẳng trách nhá, lúc con xếp hàng mua bánh mỳ, nhìn vào mắt mụ con cứ có cảm giác rợn người, mà nhìn mụ giống người chết rồi lắm.

Thầy Lương gật đầu :

– Vậy là con cũng có 1 chút cảm nhận khi đến gần người ẩn chứa tà khí. Điều này dễ hiểu thôi, con có đôi bàn tay toả ra hơi ấm của dương khí. Người sống đương nhiên tồn tại dương khí hộ thể, tuy nhiên có vài trường hợp đặc biệt cơ thể họ sẽ toả ra dương khí mạnh mẽ hơn người bình thường. Do đó một khi những người này tiếp xúc với tà khí, ngay lập tức phát sinh cảm nhận hay còn gọi là khí tức phản ứng. Có thể là cảm giác sợ hãi, khó thở, báo hiệu cho chủ thể biết mà tránh xa khỏi nguy hiểm. Với những bậc chân tu, có đạo pháp thì dương khí cực mạnh, khi phản ứng lại tà khí họ còn có thể trấn áp đối phương. Những người này thường là các sư thầy tu hành nhiều năm, các đạo sĩ, pháp sư thân mang pháp lực, đạo hạnh.

Tư càng nghe càng bị cuốn vào từng câu, từng từ của thầy Lương….Tư nói :

– Cỡ như thầy cũng là 1 người thân mang pháp lực, đạo hạnh phải không ạ ? Vì thầy chỉ cần đứng từ xa đã có thể phát hiện ra mụ Tỵ kia có điểm dị thường.

Thầy Lương khiêm tốn đáp :

– Ừm thì cũng có thể cho là như vậy. Chính vì thế ta mới phải nhờ con đến đó mua bánh mỳ. Bởi nếu như ta xuất hiện quá gần, mụ Tỵ đó sẽ ngay lập tức phát hiện ra. Ngay lúc đó chỉ e càng khiến mọi chuyện thêm phần rắc rối.

Tư đã hiểu được 1 chút, nhưng vẫn còn lấn cấn trong lòng, Tư tiếp tục hỏi :

– Cơ mà sao thầy biết được còn có kẻ khác phía sau mụ Tỵ ?

Thầy Lương trả lời :

– Bởi vì thứ bùa bỏ vào đồ ăn mụ Tỵ bán chỉ có tác dụng đối với nữ giới, đặc biệt là những cô gái còn trinh. Ngoài ra, trong pate của mụ Tỵ còn có bỏ xuân dược. Mặc dù lượng xuân dược vô cùng nhỏ.

– Xuân dược ? Ý thầy là thuốc kích dục ? - Tư thảng thốt.

Thầy Lương chép miệng :

– Chậc, tiểu tử này cái hay không học nhưng mấy vấn đề không mấy hay ho lại rất nhanh nhạy. Xuân dược theo cách nói của con cũng đúng nhưng ngôn từ nghe hơi chói tai. Chính xác trong đồ ăn mụ Tỵ bán có chứa thành phần bào chế ra xuân dược. Có điều lượng thuốc rất ít, tuy nhiên nó sẽ tích tụ theo thời gian. Ăn nhiều gây nghiện và đến thời điểm thuốc tích đủ, cơ thể người bị bỏ bùa sẽ xảy ra hiện tượng ốm đau, suy kiệt và bình phục dần sau đó. Tới khi tỉnh lại, tự khắc tìm đến kẻ đã bỏ bùa. Còn tìm làm gì thì ta không nói chắc con cũng tự hiểu.

Tư mấp máy môi :

– Thế….thế có nghĩa là…..Khi Diệp tỉnh lại, cô ấy sẽ mò đi tìm thằng khốn bỏ bùa để mà…..ứ…ừ…..phải không thầy ?

Thầy Lương gật đầu :

– Không sai, đúng theo trình tự sẽ là như thế. Bởi vậy ta mới nói cần con gái ông Thìn dẫn đường tìm tới chỗ kẻ chủ mưu. Hừm, theo như lời anh chàng bán cá lúc sáng thì mụ Tỵ kia đột nhiên đông khách 1 tháng trở lại đây. Có lẽ trong thời gian vừa qua đã không ít cô gái trong xã này bị hại đời con gái rồi.

Tư vội vàng đứng dậy, thầy Lương hỏi :

– Con đi đâu vậy ?

Tư đáp :

– Con…con ra bên ngoài sân ngồi…..Nhỡ đâu chẳng may Diệp tỉnh lại xong trốn đi không ai biết thì sao ? Con đi thầy nhé, có gì thầy cứ gọi con.

Tư mở cửa bước nhanh ra ngoài, thầy Lương định nói gì thêm nhưng Tư đã đi mất. Khẽ thở dài, thầy Lương nhấp tiếp ngụm trà, đoạn lắc đầu tự nhủ :

– Thằng ngốc này, thôi thì kệ nó vậy. Tuy có hơi bộp chộp, ăn nói đôi lúc thiếu suy nghĩ nhưng nó vẫn là 1 người có cái tâm tốt. Từ từ sau này sẽ chỉ dạy thêm…..Nghe nói ở đây có ngôi chùa mang tên “Thần Quang Tự”. Đợi khi xong việc sẽ đến vãn cảnh sau vậy….

Advertisement
';
Advertisement