Chap 42 : Ma Nhập…..
[.........]
Huyện V.T, nhà của Việt….7h30 phút tối….
“ Cộc…Cộc…Cộc “
– Châu ơi….Châu…..Dậy chưa con ? - Bà Toan đứng bên ngoài gõ cửa, miệng khẽ gọi.
Thấy bên trong không có ai đáp lại, bà Châu mở cửa bước vào. Nhìn con gái nằm trên giường ngủ, mồ hôi vã ra ướt cả áo. Bà Toan lay lay người Châu, lấy tay gạt mồ hôi trên vầng trán của Châu.
– Chết rồi, sao lại đổ lắm mồ hôi thế này ? Không nóng, không sốt, có khi nào nó bị cảm lạnh hay tụt huyết áp không ? Châu, dậy đi con….Mở mắt ra mẹ xem nào..
Càng gọi lại càng thấy con gái như lịm dần đi, hai mắt Châu nhắm nghiền, bàn tay bấu chặt vào ga giường, đầu lắc qua lắc lại, miệng rên hừ hừ…..
– KHÔNG…
Châu bất ngờ ngồi dựng dậy rồi hét lên 1 tiếng….Mồ hôi chảy xuống thành giọt, đôi mắt láo liêng nhìn xung quanh căn phòng. Châu giật mình khi nhìn thấy mẹ đang đứng ngay bên cạnh giường..
– Mẹ….là…mẹ ư ?
Bà Toan gật đầu, có chút hoảng hốt, bà Toan đáp :
– Ừ…ừ, là mẹ đây……Con…làm sao thế ? Mơ phải ác mộng à ?
Châu ôm chầm lấy mẹ, toàn thân run lẩy bẩy, bà Toan cũng cảm nhận được nỗi sợ của con gái. Hồi còn nhỏ, chỉ khi cực kỳ sợ một thứ gì đó thì Châu mới ôm lấy mẹ mà run lên như vậy. Biết Châu sợ chuột, bà Toan hỏi :
– Nằm mơ thấy chuột à ? Cái con này, lấy chồng đẻ con lớn bằng từng này rồi mà vẫn còn sợ chuột. Y như hồi nhỏ….
Châu im lặng không đáp, thực ra vừa rồi Châu không mơ thấy chuột, trong giấc ngủ, Châu thấy mình bị đè nặng bởi 1 thứ gì đó ngồi trên bụng. Thứ này có bóng đen xì, không rõ là người hay là vật….Nó ngồi trên bụng của Châu khiến Châu gần như không thở nổi. Khó khăn lắm mới có thể tỉnh dậy thoát khỏi giấc mơ.
– Con…con bị bóng đè mẹ ạ……Lâu lắm rồi ngủ mới bị bóng đè sợ đến mức này. Mà sao mẹ lại ở đây ?
Bà Toan lấy khăn giấy đưa cho con gái lau mặt, đoạn đáp :
– À, Việt nó gọi mẹ sang, nó bảo có công chuyện phải đi ngay…Mà con đang ốm, không có người trông bé Trà. Mẹ cũng rảnh nên là bắt xe ôm chạy sang nhà hai đứa luôn.
Nghe đến Trà, Châu giật mình hỏi :
– Thế Trà nó đâu hả mẹ ? Chết thật, anh ấy đi cũng chẳng nói với con 1 câu để con cho con bé ăn uống..
Bà Toan mỉm cười :
– Gớm, sư bố nhà chị, ngủ say như chết, gọi chẳng thưa lại còn bày đặt. Chờ chị cho con bé ăn có mà nó đói tóp cả bụng rồi. Thưa với chị là bố nó tắm rửa cho nó, còn tôi cho nó ăn cơm rồi. Thằng Việt tuy bận rộn nhưng mẹ thấy nó luôn cố gắng thu xếp công việc lo cho gia đình. Nó là người chu đáo, khổ thân, mẹ mang cơm sang bảo ăn tạm 1 bát mà nó vội cũng có kịp ăn đâu. À mà mẹ có nấu cháo, con xem rửa mặt xong xuống ăn cho nóng. Cái Trà đang bên phòng học bài, con bé ngoan đáo để. Dậy đi nhé, mẹ sang với cháu 1 tí xong mẹ xuống hâm lại cháo cho mà ăn.
Châu gật đầu vâng dạ :
– Con dậy đây ạ…
Lấy quần áo đem vào nhà tắm thay rửa, Châu tính tắm gội đầu luôn do người ra nhiều mồ hôi nên khá dính. Xả nước gội đầu, Châu cúi xuống vò vò mái tóc mà không hề nhìn thấy cánh cửa nhà tắm vừa khẽ mở ra, từ bên ngoài có 1 bàn tay trẻ con đang từ từ thò vào trong…
“Cạch….Cạch…Cạch “
Nghe có tiếng động ngay phía sau lưng, Châu nhìn xuống dưới chân, có bàn tay nhỏ bất thình lình túm lấy cổ chân của Châu khiến Châu hét lên kinh hãi :
– Á…..Á……Á….
Đầu tóc hãy còn toàn bọt dầu gội, Châu hoảng loạn giật người lùi về phía sau thì phía cánh cửa vang lên điệu cười khanh khách :
– Hi hi hi. hi hi hi……mẹ….là con đây mà…..hi hi hi…
Vội vén tóc sang 2 bên, Châu cau có mặt mày, nước xà phòng chảy vào mắt cay xè khiến mắt Châu đỏ sọc lên. Chẳng phải ma quỷ nào cả, người vừa thò tay vào trêu Châu lại chính là cô con gái tinh nghịch…
– Trà, sao con nghịch thế hả ? Con có biết là mẹ đang tắm không ?
Châu quát con bằng giọng gay gắt, bé Trà cũng không nghĩ trò đùa của mình lại khiến mẹ nổi giận đến mức này. Con bé ấp úng, nói lí nhí :
– Con….con xin lỗi….mẹ…..Tại…con buồn đi vệ sinh lại…thấy cửa mở hé hé….nên…là….
Những ảo giác xảy ra ngày hôm nay khiến Châu hoảng sợ….Bình thường lắm lúc ở nhà, hai mẹ con vẫn giả ma hù doạ nhau xong cười phớ lớ. Hôm nay bé Trà trêu mẹ như vậy thực chất cũng chỉ là trò đùa của trẻ con. Thấy con gái đứng đó rơm rớm nước mắt, Châu thương con nhưng thực sự vừa rồi Trà làm cho Châu suýt chút nữa đứng tim mà chết.
– Con ra ngoài đi, để mẹ tắm…..Buồn vệ sinh thì xuống tạm nhà vệ sinh bên dưới tầng 1 nhé.
Trà gật đầu, lủi thủi bước ra ngoài xong đóng cửa lại……Châu tắm nhanh, tắm vội, lau khô người, lấy khăn ủ lên đầu, sau đó thay quần áo đi xuống dưới nhà. Đi ngang qua phòng Trà thấy con bé đang ngồi học bài, Châu định lát ăn xong sẽ lên nói chuyện, an ủi con bé sau.
Bước xuống cầu thang, rõ ràng Châu đang đi có 1 mình nhưng chẳng hiểu sao luôn có cảm giác có 1 thứ gì đó bám theo ở ngay phía đằng sau. Tuy nhiên, cứ hễ quay đầu lại là y rằng không thấy ai cả. Châu không nhìn về phía trước nữa mà nghiêng đầu nhìn về phía sau, mắt nhìn sau, chân vẫn bước xuống bên dưới cầu thang.
“Bịch”
Đang bước đến bậc cuối cùng thì Châu giật mình khi vừa đụng trúng ai đó…
– ỐI MẸ ƠI….- Châu hét lên.
– Mẹ mày đây, mày còn gọi cái gì….Ơ cái con này, đi đứng kiểu gì đấy, mày không nhìn đường hả con ? Đầu cứ ngoái lại sau là sao ? - Người Châu vừa đụng chính là mẹ của mình, bà Toan…
Bà Toan đứng bên dưới cầu thang, thấy con gái đi xuống nên đợi, lại thấy Châu có hành động bất thường nên bà không lên tiếng. Châu thêm 1 lần nữa hú hồn mặc dù chuyện chẳng có gì.
Châu áp tay lên ngực, thở hắt ra, mặt nhăn lại như vừa trải qua cơn đau tim…
– Mẹ dọa chết con rồi, sao mẹ lại đứng ở đây ? - Châu hỏi.
Bà Toan phì cười :
– Thì mẹ đang định lên xem mày tắm rửa xong chưa ? Đã bảo ốm thì rửa mặt thôi, lại còn tắm gội đầu, nói cứ như nước đổ đầu vịt. Chẳng hiểu làm cho công ty nước ngoài giỏi giang thế nào chứ lắm cái cơ bản về sức khoẻ mẹ thấy mày dốt lắm. Xuống ăn cháo đi, cháo thịt bằm, mẹ cho thêm cả tía tô, cố ăn vào để giải cảm. À xong, xuống mẹ cho xem cái này, hay lắm….Hí hí hí.
Nhìn vẻ mặt hí hửng của mẹ, tự nhiên Châu lại thấy buồn cười, mấy cái suy nghĩ vẩn vơ trong đầu nhờ vậy mà bay biến cả. Bà Toan vốn là người vui tính, mỗi lần nói chuyện với mẹ là Châu cứ cười suốt. Chẳng biết hôm nay mẹ có gì vui mà mặt phởn không chịu được.
Châu hỏi :
– Chắc mẹ lại lấy trộm cái gì của bố mang sang cho con phải không ? Nghi lắm nè…
Bà Toan tủm tỉm :
– Nói đúng 1 vế, mẹ không lấy của bố mày, cơ mà có thể mẹ sẽ cho mày. Chưa biết chừng nó còn là của mày ấy chứ…
Châu ngồi xuống ghế nơi bàn ăn, bát cháo hãy còn bốc khói nóng hổi, bên dưới bát, bà Toan có thái ít lá tía tô cho con ăn giải cảm. Trộn lên vừa ăn, Châu vừa tò mò hỏi :
– Thế rốt cuộc mẹ có cái gì mà úp úp mở mở, nghe chừng nguy hiểm thế…
Trong lúc Châu ăn cháo, bà Toan mới thò tay móc từ trong cạp quần ra cái túi nhỏ bà dùng để đựng tiền. Cái túi hoa màu đỏ có buộc dây rút Châu chẳng lạ, bao nhiêu năm nay bà Toan vẫn giữ cái túi để đựng tiền. Mấy lần vợ chồng Châu ngỏ ý muốn mua cho mẹ cái túi da, đẹp đẹp, xịn xịn nhưng bà Toan nhất mực gạt đi, không cần.
Châu chép miệng :
– Mẹ định cho con tiền đấy à ? Con không lấy đâu nhé.
Bà Toan nói :
– Gớm, tôi biết anh chị lắm tiền nhiều bạc rồi, ai cho tiền….Đây này, không phải tiền đâu….Mà là vàng đấy….Nhìn xem, có phải là vàng không ?
Móc từ trong túi ra 1 cái nhẫn vàng loại nhẫn trơn, trên chiếc nhẫn còn có buộc 1 sợi chỉ màu đen. Bà Toan tay cầm sợi chỉ, đung đưa chiếc nhẫn qua lại trước mặt Châu ngụ ý muốn khoe…
Chỉ là 1 chiếc nhẫn vàng, Châu thoạt đầu không để ý mà tiếp tục xúc cháo ăn….Châu thở dài :
– Nhẫn mẹ lấy của bố chứ gì ? Con đoán ngay mà…..Nhưng mẹ khoe con làm gì ?
Bà Toan chép miệng :
– Chậc, đã bảo không phải của bố mày mà lại……Ơ, thế không thấy quen à ? Nếu vậy thì đúng là không phải của vợ chồng mày rồi ?
Châu ngạc nhiên :
– Sao mẹ lại nói thế ? Con chẳng hiểu…
Bà Toan thì thầm nói nhỏ :
– Này, lúc sớm đi xe ôm đến đây…..Trước khi gọi cửa thằng Việt, mẹ nhặt được cái nhẫn vàng này ngay trên nền gạch vỉa hè trước cổng nhà con đấy. Mẹ kiểm tra rồi, là vàng thật, vàng thật đấy..
Châu bất giác dừng lại, lúc này Châu mới nhìn kỹ cái nhẫn vàng trên tay bà Toan…..Chiếc nhẫn vàng có buộc sợi chỉ đen, đột nhiên thứ này khiến Châu nhớ mang mang về 1 chuyện rất lâu về trước…
“ Cạch “
Thả tay làm rơi luôn cái thìa vào trong bát cháo, Châu vội giật lấy chiếc nhẫn từ tay mẹ…..Đưa lên sát mắt nhìn cho thật kỹ, không biết con gái nhìn thấy gì nhưng bà Toan thấy hai bàn tay Châu đang run lên, mặt tái mét, mồ hôi lại tiếp tục lấm tấm trên vầng trán đang khẽ nhíu lại vài nếp nhăn….
Châu run giọng :
– Sao….sao….nó lại…..ở đây ? Chẳng….phải là….đã…..
“Vụt”
Châu còn chưa nói hết câu thì toàn bộ đèn điện trong nhà đột nhiên tắt ngúm……Cả dãy nhà trên con đường này chỉ có duy nhất một mình nhà Châu bị mất điện…
Trong bóng tối, bà Toan nổi da gà khi ngồi ở phía đối diện, con gái bà tự dưng phá lên cười lớn :
“ He he he……He he he…..He he he “
“ Hi hi hi…….Hi hi hi “
– Đến….giờ….chết….rồi…..mẹ……ơi……..He…he….he…