Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 43 : Hoá Giải…..

Bà Toan ú ớ không hiểu chuyện gì, chỉ thấy hình như Châu vừa đứng dậy…..Châu lao về phía cái kệ để dao thớt trên bàn soạn, miệng rên hừ hừ. Lúc con gái chạy qua khiến ghế đổ xuống đất, bà Toan vội ôm chặt lấy Châu, giữ người Châu lại..

– Con ơi, con làm sao thế ? Con ơi….- Bà Toan càng giữ thì Châu lại càng vằng ra.

– Thả….ta…ra…..Đến….lúc….phải…chết…rồi….Hư…hư..hư…- Châu cứ thế kéo cả người bà Toan về phía trước.

– Dao…..đưa….dao đây…..He…he..he….- Cất điệu cười man rợ, Châu bám tay vào bàn soạn, cố gắng với lấy con dao giắt trên kệ.

Bà Toan tá hoả, dùng hết sức bình sinh, bà Toan kéo Châu lại. Hai mẹ con ngã lăn ra sàn nhà nơi phòng bếp. Châu điên cuồng cào xé vào mặt mẹ, bà Toan nằm đè lên con ra sức gọi :

– Châu, con tỉnh lại đi……Con làm sao thế này ?

Châu gầm gừ :

– Thả…ta ra…..ngừ….ngừ…..

Trong lúc 2 mẹ con bà Toan vật lộn thì từ phía trên cầu thang đang có ánh sáng hắt xuống. Bé Trà tay cầm cái đèn học soi đèn, chân lò dò đi xuống từ trên tầng. Nghe thấy tiếng bà ngoại với mẹ ở dưới bếp, lại nghe thấy cả tiếng động do bàn ghế xê dịch. Trà chạy nhanh xuống, thấy bà với mẹ như đang đánh nhau thì hoảng hốt…

– Bà ơi, mẹ ơi…..Hai người đang làm gì vậy ? - Trà thảng thốt hỏi khi thấy bà đang ngồi lên người mẹ, còn mẹ thì gào rú, tay chân khua khoắng, cào cấu vào người bà.

Thấy Trà, bà Toan vội vàng gọi :

– Trà….ơi….giúp bà một tay giữ người mẹ cháu lại….Mau lên…cháu ơi…..

Thấy mẹ như đang lên cơn động kinh, Trà đặt cái đèn bàn học xuống đất rồi cũng nhào tới phụ bà ngoại giữ mẹ Châu lại…

– Mẹ ơi, mẹ bị làm sao thế ? Mẹ có nhận ra con không ?

Chẳng hiểu vì sao, nhưng ngay lúc hai bàn tay Trà chạm vào người Châu thì Châu bất ngờ dịu lại….Bóng đèn trong nhà cũng chớp chớp, tắt tắt, lập loè xong vụt sáng.

– Mẹ ơi…..Mẹ ơi…

Trà tiếp tục gọi, tay vẫn ôm chặt lấy người mẹ, dưới ánh đèn sáng, đôi mắt trợn ngược toàn lòng trắng của Châu đang dần trở lại bình thường. Tay chân không còn giãy giụa, co quắp, cào cấu nữa…..Đầu tóc rũ rượi hãy còn ẩm ướt chưa khô, Châu mở mắt trân trân nhìn Trà, đoạn hỏi :

– Trà…là con à ? Sao…mẹ…lại nằm đây ?

Nhận ra đây mới là con gái của mình, bà Toan nới lỏng tay, miệng thở hồng hộc :

– Châu, con tỉnh lại rồi….Là mẹ đây, con có nhận ra mẹ không ?

Ngước lên nhìn mẹ, Châu gật đầu :

– Mẹ….sao mẹ hỏi lạ vậy ? Tất nhiên…là con nhận ra mẹ…rồi ? Nhưng sao…con lại…..Ui, đầu con đau quá…..Sao đầu con đau thế này ?

Bà Toan với Trà đỡ Châu ngồi lên trên ghế…..Châu nhăn nhó, cảm giác đầu đau như búa bổ, cứ như thể đang có ai cầm búa đóng đinh vào đầu mình theo từng nhịp.

Bà Toan tiếp :

– Ban nãy con đang ngồi ăn cháo thì đột nhiên mất điện….Từ lúc mất điện, con cứ ngồi cười một mình, nói luyên thuyên toàn chuyện chết chóc. Còn đòi lấy dao, lấy kéo…Mẹ sợ quá ôm con, cản con lại….May có bé Trà giữ phụ, mãi vừa rồi có điện lại thì con mới tỉnh…..Mày làm mẹ sợ quá con ạ ? Châu…Châu ơi, hay….hay là….nhà này…có…..có….ma không hả con ?

Câu hỏi của bà Toan khiến Châu nổi da gà, cảm giác trong lòng bàn tay vẫn đang giữ thứ gì đó cồm cộm. Xoè tay ra, Châu thấy cái nhẫn vàng, khuôn mặt thất thần, tóc gáy dựng đứng lên, hai cánh tay sởn gai ốc…..Châu như nhớ lại tất cả mọi chuyện, bám tay vào thành ghế, Châu loạng choạng đứng dậy, miệng ấp úng :

– Con…thấy…mệt quá…..Con phải lên…trên phòng nằm…..Chắc là con….ốm rồi…

Bà Toan tính đỡ con, cả bé Trà cũng bám lấy tay mẹ…..Thế nhưng, chỉ vừa bước được 1 bước bỗng nhiên Châu khuỵ chân rồi nằm ngã vật ra đất.

“BỊCH”

Châu nằm đó bất động, mặc kệ cho mẹ và con gái hoảng hốt ra sức lay người gọi trong vô vọng….

– Mẹ ơi….mẹ…..mẹ ơi…..Mẹ dậy đi…- Bé Trà mếu máo vừa khóc vừa gọi.

Bà Toan vội kiểm tra hơi thở của Châu, thấy Châu vẫn còn thở, bà Toan tá hoả chạy đi lấy điện thoại gọi cho con rể…..Thế nhưng điện thoại của Việt báo thuê bao….Tiếp tục gọi thêm mấy cuộc, bà Toan vẫn không thể liên lạc được với Việt….Lúc này đã gần 8h tối…

[...........]

Cùng thời điểm đó, tại trụ sở công an xã Duy Nhất….Việt vẫn đang miệt mài đọc và tổng hợp lại những báo cáo của nguyên 1 ngày hôm nay cấp dưới thu thập được. Bắt đầu từ biên bản xác nhận lời khai của 4 nguời đàn ông từng có quan hệ bất chính với nạn nhân Tỵ, cho tới báo cáo xác minh bằng chứng ngoại phạm của cả 4 người này…..Tiếp ngồi bên cạnh, cũng không biết giờ là mấy giờ nên mới tiện tay bấm vào điện thoại của Việt đang để trên bàn.

– Ơ, điện thoại của thủ trưởng hết pin từ bao giờ mà cứ để thế này ? - Tiếp hỏi.

Việt đáp :

– Hết pin cách đây nửa tiếng rồi, nhưng tôi không đem theo sạc…..Ở đây cũng chẳng có ai dùng sạc chân vuông nên là thôi, kệ vậy. Nãy đi vội quá cũng chẳng chú ý đến điện thoại.

Tiếp cười :

– Thủ trưởng mà để máy tắt nguồn hết pin như thế này sợ chị nhà gọi không được lại giận cho mà xem.

Việt chép miệng :

– Chậc, vợ tôi không như cậu nghĩ đâu. Với lại hôm nay có bà ngoại ở bên nhà rồi, ở với nhau bao nhiêu năm, vợ tôi cũng hiểu cho tính chất công việc trong ngành. Nhất là với những người làm công tác điều tra như chúng ta. Đôi khi còn phải cắt liên lạc vài ngày khi theo chuyên án ấy chứ. Nhiều lần cũng quen…

Tiếp gật gù :

– Em trêu thế thôi chứ em biết chị Châu là người hiểu chuyện mà…À mà, thủ trưởng này…

Thấy Tiếp có gì đó ngập ngừng, Việt gặng hỏi :

– Sao đấy ? Có gì cần nói thì nói luôn đi….Không giống cậu ngày thường chút nào…

– Gia đình thủ trưởng dạo gần đây thế nào ạ ? - Tiếp đánh bạo hỏi.

Việt chột dạ, không biết tại sao đột nhiên Tiếp lại hỏi như vậy….Nhưng đúng là cả ngày hôm nay, chứng kiến thầy Lương bày bố trận pháp thu phục ma quỷ. Cộng với việc bé Trà bị “Quỷ Linh Nhi” nhập. Chiều tối vợ đi làm về cũng lăn ra kêu ốm, mọi thứ cứ xào xáo, nháo nhào hết cả lên…..Tuy nhiên, giờ mà đi nói với cấp dưới gia đình mình không ổn, lại tận mắt chứng kiến con gái bị quỷ nhập chẳng khác nào đánh mất đi tự tôn của 1 người lãnh đạo, chưa biết chừng còn thành trò cười…

Không thấy Việt nói gì, Tiếp gãi đầu :

– Chắc…có gì khó nói phải không ạ ?

Việt trả lời :

– Gia đình tôi vẫn ổn, chỉ là bé Trà 2 hôm nay không được khoẻ….Vợ tôi cũng đang ốm nữa, vậy nên mới nhờ bà ngoại sang trông nom giùm….Chỉ…vậy thôi…..Mà sao tự nhiên cậu lại hỏi như thế ?

Tiếp đang ậm ờ thì Tân bước vào trong phòng, bộ dạng khá vội vàng….Tân nói :

– Báo cáo thủ trưởng, đội dân quân bên thôn Đ.L vừa thông báo….Ở ngôi nhà hoang nơi cánh đồng mà trưa nay phía công an tìm đến xác minh theo lời của ông cụ tên Lương có gì đó lạ lắm….

Việt vội đứng dậy, nhíu mày hỏi :

– Lạ là sao ?

Tân trả lời :

– Dân quân báo lại, trong lúc đi tuần qua đó…..Họ thấy trong nhà như có người, lại còn phát ra ánh sáng màu đỏ…..Đội dân quân sợ không dám vào trong nên báo lại xã yêu cầu trợ giúp.

Không mất lấy 1 giây suy nghĩ, Việt tiếp :

– Hừm, tôi cũng định sáng mai sẽ đến ngôi nhà hoang ấy để trực tiếp kiểm tra hiện trường….Nhưng xem ra, phải đi ngay bây giờ. Tân, cậu dẫn đường cho tôi đến đó….Rất có thể hung thủ đang lẩn trốn quanh khu vực này.

Tiếp cũng đứng lên đi theo Việt……Lực lượng công an rất nhanh chóng, khẩn trương, phối hợp với đội dân quân tự vệ thẳng hướng di chuyển đến thôn Đ.L..

[.........]

8h15 phút tối……Tại nhà ông Đu…..Sau khi ông Thìn quay về nhà và truyền đạt lại lời căn dặn của thầy Lương. Tư ngay lập tức chạy sang nhà đám để phụ giúp thầy. Lúc này đội thợ kèn cũng như những người trong gia đình ông Đu đều đã ngủ say như chết. Họ ngủ say quá, không 1 động tĩnh khiến ông Đu còn tưởng họ chết cả rồi. Mặt tái mét, ông Đu run run ngón tay kiểm tra hơi thở của từng người. Chỉ khi thấy tất cả còn thở, ông Đu mới dám tin là họ chỉ đang ngủ.

– Thầy Lương ơi, liệu họ sẽ tỉnh lại thật chứ ? - Ông Đu hỏi.

Thầy Lương đáp :

– Chỉ là mê dược chứ có phải độc dược đâu mà không tỉnh lại….Yên tâm đi, họ chỉ đang ngủ mà thôi. Thế nhà anh đã đóng cổng chưa ? Phải khoá cổng lại, đề phòng có người lạ xông vào sẽ hỏng chuyện..

Ông Đu gật đầu :

– Dạ…khoá hết rồi thầy ạ…..Giờ chúng ta làm gì đây ?

Thầy Lương tiếp :

– Từ giờ đến giờ Sửu hãy còn 5 tiếng đồng hồ nữa. Trước mắt chuẩn bị cho tôi 1 cái chiếu, 1 tấm chăn, đun 1 nồi nước ngũ vị hương thật to vào. Lấy 1 bát gạo, 1 bát muối, 1 bát nước….Ba bát này để trên nắp quan tài. Chưa hết, còn cần cả vải khâm niệm, khăn sạch hoặc vải màn, càng nhiều càng tốt, ban nãy tôi có thấy 1 bao hoa nhài khô đã dùng hết 1 nửa….Đem nửa bao đó cất đi, khi làm lễ nhập lại quan sẽ cần dùng đến.

Ông Đu đáp :

– Dạ vâng, tôi nhớ rồi….May quá, những thứ thầy yêu cầu trong nhà đều đang có sẵn…Ngay bây giờ, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.

Nhìn sang Tư, thầy Lương tiếp :

– Còn Tư, con nghe đây….Nhiệm vụ của con là đứng canh bên cạnh quan tài. Hễ thấy nước, gạo, muối chuyển màu đục, đen là phải đem đổ đi, thay gạo, nước, muối mới…..Gạo, muối đổ chung vào 1 túi, nước thì đem đổ ra phía sau vườn. Nhớ kỹ, khi chúng đổi màu là phải thay đồ mới ngay….Ngoài ra, trong lúc canh quan tài, nếu như có nghe thấy tiếng động gì phát ra từ trong quan tài cũng không được đáp lại….Nhớ chưa nào ?

Tư gật đầu vâng dạ :

– Con nhớ rồi thưa thầy…..

Advertisement
';
Advertisement