Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 53 : “Cầu Cứu”

Đặt nồi nước gừng lên mặt bàn, Tư chạy vội tới bên cạnh giường :

– Thầy….thầy tỉnh lại rồi ạ ? Tạ ơn trời phật, thầy con tỉnh lại rồi….- Tư cười như mếu.

Thầy Lương vẫn đang nằm, đưa mắt nhìn Tư, khẽ nở nụ cười rồi gật đầu….Bà Lanh nói :

– Thầy ấy cũng chỉ vừa tỉnh lại sau khi uống được chút nước gừng pha mật ong. Vất vả cho thầy Lương quá, từ hôm về đây hao tâm, tổn sức. Hết lo việc cho gia đình mình, lại đến việc của công an, xong còn thêm chuyện nhà cụ Đa. Ít nhất 2 đêm nay thầy không ngủ. Sức người có hạn, thầy cũng cao tuổi rồi, làm sao mà chịu nổi. Tư, cháu ở lại đây chăm sóc thầy, bác xuống dưới bếp xem nấu cho thầy bát cháo trứng. Diệp, con đi phụ mẹ, ông Thìn, ra sau vườn hái cho tôi rổ lá tía tô, rửa sạch đi nhé.

Tư gật đầu vâng dạ, thầy Lương với tay như muốn Tư đỡ mình dậy…..Ông Thìn lên tiếng :

– Bác Lương, sức khoẻ bác không được tốt…Bác cứ nằm đó nghỉ ngơi đi, có gì đợi khi khoẻ lại rồi hãy tính tiếp. Tư, không được để bác Lương ngồi dậy đi đâu đâu nhé.

Tư đáp :

– Vâng bác, cháu nhớ rồi. Cháu cảm ơn gia đình, may hôm nay có mọi người….Nếu…không thì…cháu không biết phải làm sao cả…

Diệp mỉm cười nhìn Tư động viên :

– Ui, nếu nói chuyện ơn nghĩa thì phải là gia đình em biết ơn thầy Lương và anh mới đúng. So với những gì thầy Lương đã làm cho nhà em, cho mọi người thì chút chuyện cỏn con này đâu đáng nhắc tới. Anh chăm sóc cho thầy nhé, lát nữa em sẽ nấu cháo cho cả anh nữa.

Bà Lanh dặn thêm :

– Cháu lấy khăn thấm nước gừng rồi lau mặt mũi, lòng bàn tay, lòng bàn chân cho thầy. Yên tâm, nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày là thầy Lương sẽ khoẻ lại thôi.

Tư cảm động trước tình cảm của gia đình ông Thìn, đợi mọi người ra ngoài, Tư khép cửa lại tránh gió máy. Bê nồi nước gừng đến sát bên giường, dấp nước vào khăn, Tư lau mặt mũi, tay chân cho thầy Lương.

– Con đã bảo rồi mà thầy không nghe….Đến thanh niên như con 1 đêm không ngủ đã mệt phờ người, vậy mà thầy…..Thầy không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ đến con chứ ? Thầy đã dạy được gì nhiều cho con đâu, ít ra cũng phải truyền cho con 1 vài bài thuốc để khi cần còn biết mà dùng…..- Tư than thở..

Thầy Lương đang mệt nhưng nghe Tư nói cũng phải mỉm cười :

– Thằng nhóc này, hoá ra con lo cho ta là vì chưa học hết được nghề phỏng ?

Tư vội đáp :

– Ý con không phải thế….Chỉ là con muốn thầy quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn 1 chút.

Thầy Lương mỉm cười :

– Ta đùa thôi, ta biết con rất lo lắng cho ta. Cuộc đời ta không ngờ đến những năm gần cuối đời lại có cơ duyên gặp được 1 học trò tốt như vậy. Ông trời đúng là hãy còn ưu ái cho Lương ta lắm lắm. Coi như có chết cũng không uổng kiếp này….Khà khà….khục….khục…

Thầy Lương khẽ ho lên vài tiếng….Nhìn mặt mũi Tư hãy còn lem nhem bồ hóng, tay nổi vài vết đỏ do bỏng nước nóng. Thầy Lương như nhìn thấy bản thân mình ở Tư….Cảnh tượng này thật giống với những năm tháng thầy Lương còn sống với Khúc Quân sư phụ trên núi Bạch Hạc.

– Quả đúng là cơ duyên, chỉ tiếc 1 điều, thời gian không đủ để ta có thể dạy cho con nhiều thứ hơn. Nhưng không sao, có con đi cùng trong những năm cuối đời đối với ta như vậy đã là một điều may mắn. - Thầy Lương bộc bạch.

Tư ngơ ngác không hiểu lắm, Tư hỏi :

– Sao tự nhiên hôm nay thầy toàn nói mấy câu không vui vậy ? Gì mà những năm cuối đời chứ, thầy sống tốt, tạo nhiều phúc như vậy thì chắc chắn phải sống lâu, sống thọ. Con là con còn phải đi theo thầy dài dài….Hì hì hì….

Thầy Lương mỉm cười :

– Cảm ơn con….

Nhìn ra bên ngoài qua khe cửa sổ, thầy Lương hỏi :

– Bây giờ là mấy giờ rồi ?

Tư đáp :

– Chắc cũng phải hơn 4h sáng rồi thầy ạ…..Lúc con đun xong nồi nước gừng đã là 4h..

Thầy Lương cố gượng dậy :

— Đã hơn 4h sáng rồi sao ? Không được, ta phải đi tìm thầy Lập kia ngay…

Thế nhưng dù có gắng gượng đến thế nào thì thầy Lương lúc này cũng không thể tự mình ngồi dậy. Tư đỡ thầy nằm xuống, Tư nói :

– Thầy xem, đến ngồi dậy thầy cũng ngồi không nổi thì còn định đi đâu ? Thầy luôn dạy con làm chuyện gì cũng phải kiên nhẫn, không được hấp tấp. Vậy mà giờ thầy định bất chấp sức khoẻ, coi thường tính mạng của mình thế này sao ?

– Nhưng mà….nếu không tìm gặp ông ta…..chỉ sợ…..khục….khục….khục…- Thầy Lương vừa nói vừa ho.

Tư tiếp :

– Thầy sợ bà con, dân làng ở đây gặp nguy hiểm…..Thế thầy không nghĩ nếu thầy cứ cố đến kiệt sức để rồi thầy gặp nguy hiểm thì con có sợ không ? Thầy nói với con mọi sự việc trên đời này đều đã được ông trời sắp đặt, tất cả phải tuỳ vào duyên…..Nếu vì duyên mà khiến thầy gặp nguy hiểm thì con sẽ ngăn cản phần duyên đó lại.

Những lời Tư nói ra khiến thầy Lương như bừng tỉnh….Quả đúng như vậy, bản thân còn không lo nổi thì liệu còn giúp được ai.

– Con nói đúng, bản thân ta còn không đi nổi thì còn giúp được ai…Đạo lý đơn giản như vậy sao ta lại quên mất chứ. Đã là vạn sự tuỳ duyên thì nên thuận theo mệnh trời. Ta đã già đến lú lẫn thật rồi…..Tới lúc này đành phó mặc cho ông trời vậy. - Thầy Lương đáp.

Khoảng nửa tiếng sau, bà Lanh bê lên 1 bát cháo nóng hổi….Ông Thìn tay cầm cốc nước đun từ lá tía tô. Hai vợ chồng ông Thìn tươi cười…

– Thầy Lương, thầy cố ăn hết bát cháo này là sẽ khoẻ lại ngay. - Bà Lanh nói.

Ông Thìn tiếp :

– Ăn xong bát cháo, thầy uống tiếp cốc nước lá tía tô này thì lại có sức cốc đầu thằng nhóc này luôn.

Tư cười cười :

– Cái nhà bác này….chỉ giỏi mô kích…

Ngó ra ngoài cửa, Tư thấy Diệp đứng bên ngoài, vẫy tay gọi mình……Tư đi ra, Diệp nói nhỏ :

– Anh Tư, em có múc 1 bát cháo để riêng cho anh dưới bếp. Anh đi rửa mặt mũi cho tỉnh xong ăn nhé.

Tư xúc động cảm ơn Diệp, bên trong nhà, thầy Lương cũng đang được vợ chồng ông Thìn chăm sóc cẩn thận. Sau khi ăn xong, thầy Lương chợp mắt ngủ 1 giấc…..Tư cả đêm không ngủ cũng ngồi gục đầu xuống bàn ngủ gật..

Bên ngoài trời đã hảnh nắng, bà Lanh đang quét sân thì nghe có tiếng xe máy vừa dừng ngay trước cổng nhà. Loáng thoáng thấy bóng người, bà Lanh đi ra xem…..

– Bác Lanh, bác Lanh ơi…..- Tân, công an xã, cũng là cháu họ bà Lanh đứng bên ngoài gọi.

Để cái chổi dựa vào bờ tường, mở cổng, bà Lanh hỏi :

– Tân hả cháu ? Có việc gì mà đến gọi bác sớm vậy ?

Đi cùng Tân còn có 1 người nữa, người này cũng là công an, mặc cảnh phục nhìn rất đứng đắn. Đó chính là Việt, đội trưởng đội điều tra thuộc phòng cảnh sát hình sự huyện V.T.

– Chào chị. - Việt nói.

Bà Lanh vội gật đầu :

– Vâng….chào anh….Thế có chuyện gì ạ ?

Việt tiếp :

– Chị cho hỏi thầy Lương có ở đây không ạ ?

Nghe thấy công an hỏi thầy Lương, bà Lanh có hơi chột dạ…..Bà Lanh ấp úng :

– Dạ…có…có…..Nhưng…mà cán…bộ tìm thầy ấy làm gì thế ạ ? Thầy…Lương đang ốm…

Việt trấn an bà Lanh :

– Ấy chết, chị đừng hiểu lầm…..Tôi đến đây có chút việc nhờ thầy Lương chứ không có ý gì cả. Có thể cho tôi gặp thầy ấy một chút được chứ ?

Nghe vậy bà Lanh thở phào, đoạn gật đầu đáp :

– Vâng…vâng….mời anh vào nhà…

Tân dắt xe máy vào trong, đoạn nói nhỏ :

– Đây là thủ trưởng trên huyện, không phải bắt bớ gì đâu…Bác đừng lo..

Ông Thìn đi ra, nhìn thấy Việt ông Thìn nhận ra ngay…..

– Ơ, cán bộ…..Sao cán bộ lại đến đây…? - Ông Thìn ngơ ngác.

Sau khi biết Việt muốn gặp thầy Lương, vợ chồng ông Thìn dẫn Việt xuống gian nhà dưới. Nghe tiếng mở cửa, Tư giật mình tỉnh giấc, dụi dụi mắt, thấy 2 cái bóng người mặc cảnh phục, Tư tỉnh ngủ luôn. Đứng bật dậy, Tư nói :

– Mấy….mấy người….định làm gì….? Muốn bắt thầy tôi sao ?

Việt đưa tay lên yêu cầu Tư bình tĩnh :

– Cậu thanh niên, không phải như cậu nghĩ đâu. Tôi có chuyện muốn nhờ cậy thầy Lương…

Tư cau mày :

– Nhờ vả gì chứ ? Thầy tôi đang ốm, không giúp gì được đâu…..Nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền thầy tôi nghỉ ngơi. Mấy người ra ngoài đi…

Thế nhưng ở trên giường, thầy Lương cất tiếng :

– Tư, không được vô lễ…..Cán bộ Việt là người tốt, đích thân tìm tới tận đây như thế này, ắt phải có chuyện quan trọng.

Tư quay lại thì thấy thầy Lương đã ngồi dậy, Tư vội chạy tới :

– Thầy, thầy đang ốm…..Sao đã ngồi lên thế này…

Thầy Lương mỉm cười :

– Ta khoẻ hơn nhiều rồi, đừng lo……Chào cán bộ…..

Vừa nhìn mặt Việt, thầy Lương bất chợt dừng lại…..Ít giây sau, thầy Lương nói :

– Tôi có chuyện riêng muốn nói với cán bộ Việt……Phiền mọi người ra ngoài 1 chút nhé.

Advertisement
';
Advertisement