Chap 52 : “Kiệt Sức”.
Trở về nhà ông Thìn vào lúc hơn 3h sáng…..Ban đầu thầy Lương còn ngại vì trời còn quá sớm, lúc này mà gọi mở cổng quả thật rất không phải đối với chủ nhà. Thế nhưng, đứng trước cổng nhà, Tư thản nhiên móc trong túi ra cái chìa khoá rồi khẽ khàng thò tay vào mở khoá cổng trước sự bất ngờ của thầy Lương.
Thầy Lương hỏi :
– Khoan đã Tư, không phải là con lấy trộm chìa khoá nhà ông Thìn đấy chứ ?
Tư cười hề hề :
– Thầy lại nghĩ oan cho con rồi. Lúc con rời khỏi nhà, bác Thìn có đưa cho con chìa khoá. Bác ấy bảo chắc thầy phải ở lại bên nhà đám còn lâu nên cẩn thận đưa chìa khoá có gì thầy trò mình về còn mở được cổng.
Thầy Lương gật đầu :
– Nhà Thìn quả nhiên chu đáo.
Hai thầy trò bước vào trong sân, Tư cố gắng đóng cổng thật nhẹ tránh phát ra tiếng động. Thế nhưng cổng sắt, lại thêm bản lề lâu ngày han gỉ, mở ra đóng vào kiểu gì cũng kêu ken két. Đi tới giữa sân thì đèn trong nhà ông Thìn bật sáng.
Mở cửa, ló đầu nhìn ra bên ngoài, thấy thầy Lương cùng Tư….Ông Thìn mừng rỡ :
– Bác Lương, bác về rồi…..May quá, tôi cứ sợ là….ma….
Tư nhíu mày :
– Ma thì nó bay 1 phát vào trong hoặc đi xuyên qua cổng chứ mất công mở khoá làm gì.
Ông Thìn kệ Tư, đi tới gần thầy Lương, ông Thìn hỏi :
– Chuyện bên nhà cụ Đa thế nào rồi hả bác ? Có….có cứu được không ?
Thầy Lương trả lời :
– Cũng nhờ gia đình họ sống phúc đức nên tạm thời mọi chuyện đã được hoá giải. Mà sao giờ này nhà anh Thìn chưa ngủ, hay tại thầy trò tôi gây tiếng động khiến anh tỉnh giấc phải không ?
Ông Thìn xua tay đáp :
– Không, không phải thế đâu….Thú thực với bác là từ lúc bên nhà đám về, tôi cứ nằm trằn trọc không ngủ nổi. Nửa đêm còn pha ấm chè, uống mấy chén xong mắt cứ tháo láo tỉnh như sáo luôn. Thế cho nên, nghe tiếng cổng tôi phải thò ra xem ngay. Phù, hoá giải được là may mắn cho nhà Đu rồi. May mắn hơn là gặp được bác Lương đây….Nếu không thì….
Cả 3 người bước vào gian nhà dưới nơi ông Thìn sắp xếp chỗ nghỉ cho thầy Lương và Tư. Ngồi xuống ghế, kiểm tra lại đồ đạc trong tay nải, thầy Lương nói với ông Thìn :
– Cũng may khi nhà anh Thìn chưa ngủ….Tôi có chuyện này muốn nhờ, mong anh giúp đỡ.
Ông Thìn sốt sắng :
– Có gì bác cứ nói, giúp được nhất định tôi sẽ giúp…
Thầy Lương tiếp :
– Chuyện này anh Thìn chắc chắn giúp được….Cho tôi hỏi, anh có biết nhà thầy Lập ở đâu không ?
Ông Thìn ấp úng, có dự cảm không lành :
– Dạ….có…có biết…..Mới tháng trước tôi có đến nhà nhờ ông ấy xem giùm chuyện cải táng cho bà cụ thân sinh…..Nhưng…nhưng mà sao hả thầy ?
Thầy Lương lau mồ hôi trên trán, đoạn đáp :
– Tôi muốn nhờ anh dẫn tôi tới nhà thầy Lập. Sau những gì ông ta làm với cái chết của cụ Đa, mưu đồ ám hại cả gia đình cụ Đa phải chết theo ông cụ thì chắc chắn người này có vấn đề.
Ông Thìn nuốt nước bọt :
– Đáng…sợ thế sao hả thầy ? Nhưng…mà thầy Lập kia trước giờ nổi tiếng trong xã là thầy tốt…..Sao….tự nhiên lại….muốn hại gia đình cụ Đa chứ ?
Thầy Lương thở dài :
– Cái đó phải đến gặp thì mới biết được. Cũng chính vì tin lời anh Thìn nên tôi mới muốn tìm tới chỗ thầy Lập. Nếu không nhanh chóng xác thực để ngăn chặn thì sau này sẽ còn xảy ra nhiều chuyện đáng sợ hơn nữa. Hôm nay là nhà anh Đu, ngày mai có thể sẽ là nhà anh Thìn bị bỏ bùa yểm hại. Còn tồn tại thứ thầy bùa mang tâm độc địa, ác nhân, thất đức như vậy, liệu bà con có được yên ổn hay không ?
Nghe đến đây, ông Thìn toát mồ hôi lạnh, da gà nổi rần rần….Ông Thìn gật đầu lia lịa :
– Bác…nói đúng…..Được…rồi….tôi sẽ dẫn bác tới nhà thầy Lập….Đợi tôi 1 chút, tôi lên thay cái quần dài…
Ông Thìn đi lên nhà trên, từ nãy đến giờ Tư thấy thầy Lương đổ mồ hôi hơi nhiều, mặc dù trời đêm về sáng đang khá lạnh.
– Thầy ơi, hay là có gì để sáng rồi hãy đi…..Cả ngày hôm qua thầy lên trên huyện, đến mãi tối mới về. Ăn được bát cơm lại sang bên nhà đám….Hết khâm liệm cho người chết lại bày trận trấn trùng tang. Con thấy sắc mặt của thầy không tốt, cả đêm đã không ngủ rồi…..Thầy chợp mắt 1 chút đi thầy….- Tư nói.
Thầy Lương mỉm cười :
– Ta không sao, mới thế này đã ăn nhằm gì…Trước kia có những hành trình mà 2-3 ngày chỉ ngủ được vài tiếng. Như ta nói với con lúc trước, ta nghi ngờ tên thầy bùa chạy thoát khỏi thầy trò ta có kẻ đứng sau sai khiến. Mà kẻ này không hề đơn giản, hắn biết luyện bùa “Quỷ Linh Nhi”, lại có thể nắm bắt được hành tung của ta để đi trước 1 bước. Thầy Lập kia được ca ngợi tốt bụng, nhân đức….Thế nhưng lại yểm bùa lên người đã chết, sử dụng cái chết của người này hãm hại chính người thân trong gia đình họ. Mưu đồ nham hiểm, tính toán thâm sâu, khó lường….Càng chần chừ, mối hoạ này lại càng lớn….Khục….khục……Chính vì vậy….ta phải đi…..ngay..
Thầy Lương đeo tay nải lên vai rồi đứng dậy toan bước ra cửa chờ ông Thìn thay quần xong sẽ lập tức sang bên thôn Minh Hồng. Thế nhưng, vừa đi được 2 bước thì thầy Lương cảm thấy đầu óc quay cuồng, mọi thứ trước mắt cứ hoa lên rồi nhoè đi nhìn không rõ. Hai chân lảo đảo, mặt đất như đang xoay chuyển khiến thầy Lương khuỵ cả người xuống đất…..Thật may khi Tư đứng cạnh đó nên kịp thời đỡ người thầy Lương lại.
Tư hốt hoảng gọi lớn :
– Thầy…..thầy ơi……Thầy làm sao…thế này ?
Nhanh chóng đỡ thầy Lương nằm lên giường, mồ hôi túa ra ướt hết cả vầng trán của ông già 65 tuổi, sắc mặt thầy nhợt nhạt đi trông thấy…..Nắm tay thầy Lương mà Tư giật mình bởi lòng bàn tay thầy mỗi lúc 1 lạnh hơn.
– Thầy ơi……Phải…làm sao…bây giờ….- Tư cuống cuồng xoay ngang xoay ngửa, lúng túng không biết xử trí ra sao.
Thấy thầy lạnh, Tư vội lấy chăn đắp lên ngang người thầy…..Đúng lúc này, ông Thìn đi xuống..
– Thầy Lương, tôi chuẩn bị xong rồi…..Hê hê, bà nhà tôi còn đùm cả cơm nắm muối vừng cho chúng ta ăn sáng đây này…..- Đứng ngoài cửa, ông Thìn cười nói.
Bước vào trong, thấy thầy Lương nằm trên giường mê man, ông Thìn hốt hoảng :
– Bác…Lương làm sao…thế này ?
Tư quay lại đáp :
– Bác Thìn ơi, giúp…cháu với….Thầy cháu đang đi thì ngã xuống, cháu đỡ kịp nhưng cả người thầy giờ cứ lạnh dần đi…..Gọi không thấy thưa gì nữa….
Ông Thìn chạy lại, sờ tay lên trán thầy Lương….Tư nói đúng, thầy Lương không sốt, cả người lạnh toát nhưng lại đổ mồ hôi đầm đìa.
– BÀ NÓ ƠI……CỨU VỚI….CỨU VỚI….- Ông Thìn gọi bà Lanh.
Tư cũng chạy lên nhà gọi tới tấp, bà Lanh vội đi xuống, cả Diệp cũng chạy theo mẹ…..Sau khi xem tình trạng của thầy Lương, bà Lanh nói :
– Tư, mau đi đun một nồi nước gừng, đập nhiều gừng vào, bỏ thêm chút muối. Đun kỹ 1 chút để lấy nước lau người cho thầy Lương. Còn Diệp, con đi cùng Tư, xuống dưới bếp lấy gừng tươi giã lấy nước, chế thêm nước nóng, thêm 1 thìa mật ong….Đem lên đây mẹ cho thầy Lương uống….Người thầy ấy lạnh như thế này giống như bị tụt huyết áp. Còn ông Thìn, ông giúp tôi đóng cửa lại, đề phòng gió độc.
Tư với Diệp nghe xong lập tức chạy xuống bếp, người giã nước gừng, người đun nước gừng…..Vừa nhóm bếp củi, Tư vừa cầu trời, khấn Phật :
– Ông trời ơi, thầy con là người tốt….Làm việc gì cũng chỉ nghĩ đến người khác mà chẳng màng đến bản thân…..Nếu ông trời có mắt, đừng để thầy con xảy ra mệnh hệ gì……Nếu được, xin hãy rút tuổi thọ của con để cho thầy con được sống tiếp…..
Tư rơm rớm nước mắt, lấy tay gạt đi…Bồ hóng, củi than dính lên mặt nhem nhuốc….Một mình dưới bếp đun đun, nấu nấu, không dám để cho lửa nhỏ. Cuối cùng, nồi nước gừng cũng đã sôi…..Vội vàng bê lên gian nhà nhỏ, chạy xộc vào trong khiến nước trong nồi sánh ra vãi cả vào chân nhưng Tư không hé răng kêu đau lấy nửa lời.
– Hai bác ơi….Cháu đun xong nước gừng rồi đây….Cứu thầy…cháu…..với…..
Thế nhưng, Tư sững người vì ở trên giường lúc này thầy Lương đã…….tỉnh lại…….