Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 51 : Cây Mít Để Tang.

Tư đem cái bát đồng có đựng 7 chiếc đinh mộc đến cho thầy Lương…..Ít phút sau, ông Đu cũng cầm xà beng tới. Ngồi giữa nhà ngay bên cạnh quan tài cụ Đa….Thầy Lương lấy ra 1 tờ giấy bùa được gấp lại vuông vắn. Mở tờ giấy ra, dưới ánh nến lập loè, Tư thấy bên trong có thứ gì đó mảnh mảnh, sợi dài chừng ngón tay hơn 1 chút, có màu bạc trắng….Lấy thêm 1 ngọn nến, cầm ghé sát lại nhìn, Tư hỏi :

– Là…tóc phải không thầy ?

Thầy Lương gật đầu :

– Đúng vậy, đây chính là tóc….Tóc của cụ Đa, khi nãy trong lúc lau rửa cho cụ, ta đã nhổ lấy 7 sợi..

Ông Đu ấp úng :

– Thầy….thầy nhổ tóc của bố tôi làm gì vậy ?

Thầy Lương đáp :

– Cứ bình tĩnh, rồi tôi sẽ giải thích…..Đây là 1 việc cần làm khi “Trấn Trùng Tang”.

Miệng nói, tay làm….Tư thấy thầy Lương cứ mỗi 1 cây đinh mộc sẽ theo trình tự trước quấn 1 sợi tóc, sau đó dùng tiếp chỉ ngũ sắc cuốn lại từ mũi cho tới đầu đinh, bọc đinh mộc đã quấn tóc, cuốn chỉ ngũ sắc vào 1 lá bùa màu vàng, cuối cùng dùng dây gai đan từ sợi cây dâu tằm buộc thắt nút lại. Làm như vậy tương tự với những chiếc đinh mộc khác. Xong xuôi, thầy Lương bỏ tất cả vào trong bát đồng…Đưa bát cho ông Đu, đứng dậy, thầy Lương nói :

– Nhà anh Đu cầm lấy…Còn Tư, con đem xà beng đi theo ta…

Cả 2 theo thầy Lương ra ngoài, thầy Lương dẫn ông Đu đến vị trí đầu tiên…..

– Đưa xà beng đây. - Thầy Lương nói với Tư.

Cầm xà beng trên tay, thầy Lương đóng mạnh cây xà beng xuống đất tạo thành 1 cái lỗ sâu chừng 1 tấc. Chỉ dùng xà beng đóng xuống 1 lần duy nhất….Thầy Lương nhìn ông Đu :

– Anh Đu lấy 1 gói bùa chôn xuống dưới lỗ, sau đó tự tay lấp đất lại.

Ông Đu cẩn thận làm y lời thầy Lương dặn….Cứ như vậy, 5 vị trí tiếp theo bao quanh ngôi nhà đều được chôn 1 gói bùa bọc đinh mộc. Có những chỗ đất mềm như ngoài vườn, cái lỗ đâm xuống phải sâu 2-3 tấc nhưng Tư chú ý thầy chỉ dùng xà beng đào đúng 1 lần, sau đó nói ông Đu chôn bùa bọc đinh.

Đi 1 vòng, cả 3 quay lại vị trí đặt quan tài của cụ Đa. Trong bát đồng ông Đu cầm hãy còn 1 cây đinh mộc được bọc trong lá bùa màu vàng.

Tư nhanh nhảu :

– Còn 1 cái cuối, chắc là thầy tính đào giữa nhà ông Đu phải không thầy ?

Thế nhưng thầy Lương nói :

– Được rồi Tư, con đem cây xà beng cất ra sau nhà.

Ông Đu hỏi :

– Không đào nữa hả thầy ?

Thầy Lương lắc đầu :

– Không đào nữa..

– Nếu…nếu vậy còn thừa 1 chiếc đinh này thì tính sao thưa thầy ? - Ông Đu hỏi tiếp.

Thầy Lương tiến về phía quan tài, chỉ tay vào vị trí đóng mộc ở phần đầu áo quan, đoạn nói :

– Cây đinh cuối cùng sẽ được đóng vào quan tài…Chúng ta đi 1 vòng quanh nhà, đã chôn 6 đinh mộc vào 6 vị trí cần được trấn. Cuối cùng lại trở về chỗ bắt đầu, tôi làm như vậy là có nguyên nhân. Chiếc đinh cuối cùng cũng chính là vị trí trấn yểm cuối cùng sẽ được đóng vào áo quan. Sau này hạn trùng tang sẽ theo người chết xuống dưới cửu tuyền.

Nghe thầy Lương giải thích, Tư mới hiểu tại sao thầy không đóng cây đinh đầu tiên vào quan tài rồi mới chôn tiếp 6 cây đinh còn lại. Hoá ra những gì thầy Lương làm đều có tính toán vô cùng cặn kẽ và hợp lý.

“ May quá, vừa rồi định bảo sao không đóng đinh mộc vào quan tài trước….Hỏi ra có khi lại ăn cốc rồi….Hú hồn “

– Phù…

Thấy Tư thở dài, thầy Lương hỏi :

– Sao đấy, lại đang suy nghĩ chuyện gì hấp tấp phải không ?

Tư lắc đầu, xua tay chối đây đẩy :

– Làm…làm gì có đâu ạ….Con là con không nghĩ gì cả nhé…

Quay trở lại với cây đinh cuối cùng, thầy Lương nói ông Đu cứ thế giữ nguyên cả lá bùa, lựa chiều đinh dùng bát đồng đóng xuống.

– Đóng đủ 7 lần. - Thầy Lương nói.

“ Cộc….Cộc….Cộc….Cộc….Cộc….Cộc….Cộc “

Dùng bát đồng đóng 7 lần vào cây đinh mộc, cây đinh ghim xuống vị trí mộc quan tài. Đinh vừa đóng xong, từ bên ngoài thổi vào 1 làn gió nhẹ đem theo hương cỏ cây vô cùng dịu mát. Toàn bộ nến trong nhà sáng rực lên theo phương thẳng đứng.

– Chướng khí đã được hóa giải, gió thổi giữa trời đêm cũng khiến con người dễ chịu hơn. - Thầy Lương chắp tay cúi đầu trước quan tài cụ Đa.

Tư nãy giờ muốn hỏi gì đó nhưng sợ lại hỏi linh tinh….Nhưng không hỏi thì bứt rứt không yên. Tư quyết định đánh bạo :

– Mà…thầy ơi, con có cái này cần thắc mắc…

Thầy Lương đáp :

– Có chuyện gì vậy ?

Tư tiếp :

– Thì thầy đem hết đinh mộc đem chôn rồi, ngày mai lấy gì đóng vào quan tài đây ?

Thầy Lương mỉm cười :

– Hỏi hay đó, ta cũng đang định nói chuyện này với gia chủ. Anh Đu này, 7 cây đinh vốn đã bị thầy Lập kia yểm bùa mưu hại gia đình. Nay ta sử dụng chính 7 chiếc đinh mộc này để thực hiện việc “Trấn Trùng Tang” cho gia đình anh. Giờ Sửu “Nhập Quan”, giờ Ngọ ngày mai mới được đem ông cụ ra đồng chôn cất. Nhớ là phải chôn vào giờ Ngọ. Bởi trong 12 cung địa chi thì Dần - Ngọ - Tuất là tam hợp….Chôn vào giờ Ngọ sau này gia đình cũng nhờ đó mà tránh được những tai ương không đáng có. Lúc tối khi đi 1 vòng quanh nhà, tôi có thấy trong vườn nhà ta có 1 cây mít lớn. Dễ thường cũng phải mấy chục năm tuổi rồi.

Ông Đu nói :

– Dạ, không giấu gì thầy….Cây mít trong vườn tính đến nay là bằng đúng tuổi của bố tôi. Tôi nghe ông cụ kể, ngày đẻ ông cụ được 3 hôm thì trong vườn mọc lên 1 cây mít, cây mọc từ hạt luôn thầy ạ. Ông bà tôi mới vun đất trồng, cắm hàng rào bao quanh tránh cho gà đào bới. Trải qua chiến tranh, gia đình cũng đi sơ tán, nhà cửa, làng mạc bị giặc tàn phá….Ấy vậy mà lúc trở về, cây mít vẫn còn nguyên vẹn. Thế cho nên cả nhà tôi quý cây mít lắm. Nghe ông cụ kể về chuyện cây mít, gia đình lại càng quý hơn. Năm nao cũng sai quả, ấy thế mà từ năm ngoái đến năm nay, cây bói không ra 1 quả. Cũng đúng thời điểm bố tôi lâm bệnh nặng. Mẹ tôi bảo cây cỏ theo gia đình bao nhiêu năm, bản thân nó cũng có linh tính. Có hôm ra thăm cây mít mà bà rưng rưng nước mắt, nhìn cây mít hỏi : “Có phải ông nhà sắp đi rồi không ? “. Tới hôm nay đúng 1 tuần thì bố tôi qua đời.

Tư nghe mà cảm động, nước mắt rưng rưng…..Thầy Lương gật đầu :

– Chẳng trách lúc đi qua cây mít tôi lại có cảm giác như ai đó đang gọi mình….Thế cho nên, khi trời sáng, anh ra vườn, chọn lấy 1 cành mít to, chặt xuống sau đó đem đến chỗ mua áo quan, nói họ dùng gỗ của cây mít làm cho 6 chiếc đinh mộc để đóng vào 6 vị trí mộc còn lại. Như vậy linh hồn ông cụ cũng sẽ được an ủi. Tôi đoán sau khi hết tang 3 năm, cây mít trong vườn mới tiếp tục ra quả. Cụ bà nói đúng đấy, vạn vật trên đời đều có linh tính, từ linh tính sẽ sinh ra nhân duyên….Cỏ cây cũng có linh hồn. Cụ Đa lúc sinh thời cứu giúp nhiều người, khi mất đi đến cây cối trong vườn cũng nguyện để tang.

– Hic…hic…..hức….

Nghe thấy tiếng khóc thút thít, quay sang nhìn thì thấy người đang khóc là Tư, thầy Lương mỉm cười :

– Thằng nhóc này, cứ như trẻ con ấy…..Nếu sau này có dịp quay lại đây, con nhớ ghé nhà bác Đu để xin 1 trái mít nhé..

Tư lau nước mắt gật đầu :

– Dạ….nhất định sau này thầy trò mình sẽ quay lại đây thầy nhỉ ? Lúc đó bác Đu đừng có mà keo nhé..

Ông Đu cũng cười :

– Gia đình tôi luôn sẵn sàng chào đón 2 thầy trò…

Nhìn đồng hồ sắp qua giờ Sửu, như vậy mọi công việc đều đã được thầy Lương thu xếp ổn thoả.

“Ò….Ó…..O….O”

“ Ò….Ó…..O…..O “

“Ò….Ó…O…..O “

Vừa đúng lúc đó, tiếng gà gáy canh 5 vang lên vọng khăp vườn sau, ngõ trước…..Tiếng gà gáy báo hiệu trời bắt đầu chuyển sáng, bên trong nhà trong, cụ Tạo bừng tỉnh. Cụ thấy mình đang nằm trên giường, vội bước xuống, đi ra gian nhà ngoài. Thấy ông Đu đang thắp hương khấn vái trước linh cữu cụ Đa. Cụ Tạo bật khóc, ngồi xuống bên cạnh ông Đu…..Cụ Tạo nức nở :

– Con ơi….mẹ ngủ mơ thấy bố con về…..ông ấy cười vui vẻ lắm….Còn dặn mẹ phải giữ gìn sức khoẻ…Bố con còn nói nhà mình được quý nhân phù trợ…..

Nghe thấy vậy, ông Đu đứng dậy, bước ra bên ngoài sân, quỳ 2 chân xuống hướng về phía cổng nhà dập đầu lạy 3 lạy :

– Đội ơn thầy…..Đội ơn thầy Lương nhiều lắm…

[........]

Trên con đường mờ hơi sương sớm…..

– Oáp….oáp…..buồn ngủ quá thầy ơi….- Tư vươn vai, miệng ngáp dài.

– Mà sao thầy trò mình không ở lại đó chờ trời sáng hãy về hả thầy ? - Tư hỏi.

Thầy Lương đáp :

– Những gì cần làm ta đều đã làm, cần dặn dò cũng đã dặn xong…...Có việc cấp bách hơn cần phải xác thực.

Tư hỏi tiếp :

– Việc gì vậy thầy ?

Thầy Lương trả lời :

– Tìm người tên là thầy Lập…..Người này có vấn đề….

Advertisement
';
Advertisement