Chap 50 : “Nhập Quan”.
Khẽ ngồi dậy, Châu nghiêng đầu sang 1 bên, mái tóc dài xoã che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ 1 bên mắt. Nhoẻn miệng cười, ánh mắt Châu đầy quỷ dị, đứng thẳng lên trên chiếc giường bệnh mà không phát ra 1 tiếng động nào. Châu bước xuống giường, trong bộ đồ bệnh nhân màu trắng, Châu chầm chậm tiến về phía cửa phòng rồi đưa tay mở cửa đi ra ngoài…
“Cạch”
Bóng dáng Châu lướt đi trên hành lang bệnh viện…Châu đi đến đâu, bóng đèn chớp nháy, lúc sáng, lúc tắt tới đó.
“Vù….ù…..vù….ù…ù”
Gió lạnh lùa vào trong phòng khi cánh cửa mở 1 bên…
“Lạch….Cạch”
Gió thổi khiến cánh cửa khẽ lay động đập vào thành tường…..Việt bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng động, lại thêm cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào trong phòng. Bàn tay khẽ với lên chạm vào người vợ nhưng không chạm thấy gì. Ngay lập tức Việt ngồi dậy, nhìn trên giường không thấy Châu đâu. Quay đầu về sau thấy cửa phòng mở, Việt hốt hoảng chạy ra bên ngoài hành lang, ngó nghiêng hai bên nhưng tất cả chỉ còn 1 màu tối đen. Bóng đèn bên ngoài hành lang không cái nào sáng…
– Châu ơi, Châu…..Em đâu rồi ?
Đã quá nửa đêm nên cả bệnh viện im phăng phắc, phòng Châu nằm là ở khu yêu cầu trên tầng 3.
“ Lúc đó nó làm sao ấy, cứ đòi chết…”
Việt nhớ lại lời của mẹ vợ lúc tối, trong đầu Việt nghĩ ngay đến việc Châu muốn tự tử…..Việt vội chạy về hướng cầu thang bộ, có 1 linh tính mách bảo Việt rằng Châu đã đi về phía đó.
Bệnh viện huyện có tổng cộng 6 tầng, chạy lên tầng thượng bằng thang bộ…..Đứng giữa khoảng sân rộng trên tầng thượng, gió thổi mạnh, Việt đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy có 1 cái bóng trắng đang đi về phía bờ tường nơi tầng thượng. Nhận ra đó là vợ của mình, Việt hét lớn, đồng thời chạy thật nhanh về phía trước..
– CH U…….ĐỨNG LẠI ĐÓ…..CH U ƠI…..CH U….
Mặc cho Việt gào đến xé cả họng, Châu vẫn lầm lũi bước đi…Đang trèo lên trên thành tường chuẩn bị nhảy xuống thì Việt lao người tới, hai tay Việt túm lấy chân của Châu đoạn kéo mạnh xuống. Châu ngã ngửa ra sau, đè lên người Việt. Ôm chặt lấy vợ, Việt gào lên :
– EM LÀM GÌ VẬY HẢ ? CH U, EM MUỐN CHẾT SAO ?
– Ư…ư…..đau quá…..chuyện gì vậy ? - Châu nhăn mặt, đưa tay lên đầu, miệng khẽ nói.
Việt ngồi dậy, hai tay giữ người Châu, dưới bầu trời đêm, nhìn thẳng vào mắt Châu, Việt hỏi :
– Châu…..em có nhận ra anh không ?
Châu nhìn Việt, xong ngơ ngác nhìn xung quanh…..Ánh mắt thất thần, Châu vội ôm lấy chồng, hốt hoảng nói :
– Anh Việt……Vợ…chồng mình…đang ở đâu….thế này ? Chỗ này…là chỗ nào ?
Việt càng lo lắng hơn khi Châu hỏi những câu như vậy, Việt đáp:
– Không sao….,không sao, có anh ở đây….Không sao cả…..Đi xuống dưới rồi anh sẽ giải thích cho em biết….Đi thôi…
Đỡ Châu đứng lên, hai vợ chồng dìu nhau đi xuống bên dưới phòng bệnh…..Trên đường xuống cầu thang, Việt hỏi :
– Em không nhớ gì thật sao ?
Châu đáp :
– Em nhớ là mình đang ở nhà, lúc đó em đang ngồi ăn cháo…Có cả mẹ nữa cơ mà….
Đó là trí nhớ của Châu trước khi ngất đi và được bà Toan đưa vào bệnh viện……Mở cửa phòng, đỡ vợ ngồi lên trên giường….Bật đèn sáng, nhìn khuôn mặt Châu nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẵn, vẫn còn hoảng loạn chưa bình tĩnh…..Ngồi trên ghế, nắm lấy tay Châu, Việt trấn an vợ:
– Đây là bệnh viện, lúc tối ở nhà, em đang ăn cháo thì đột nhiên ngất xỉu….Mẹ với bé Trà đã đưa em vào viện và gọi anh về. Không sao cả, bác sĩ bảo em chỉ bị suy nhược cơ thể, lại bị ốm nên tạm thời ngất đi.
Việt cố tình giấu đi những chi tiết mà Châu không nhớ để Châu bớt sợ, đỡ hoang mang hơn. Nhưng bản thân Châu đã biết mình đang gặp phải vấn đề gì….Chỉ là Châu không ý thức được hành động muốn tự sát của bản thân trong 2 lần mất đi nhận thức gần đây nhất.
Thấy vợ im lặng không nói, Việt tiếp :
– Em tỉnh lại là tốt rồi, để anh đi gọi bác sĩ nhé…
Châu vội giữ Việt lại, lắc đầu Châu đáp :
– Không, anh đừng đi đâu cả….Ở lại đây với em, có gì sáng mai hãy gọi bác sĩ…..Em sợ lắm….
Thấy vợ như vậy, Việt cũng không nỡ rời đi…..Phần cũng lo khi không có mặt mình, biết đâu Châu lại làm gì đó nguy hiểm như lúc nãy. Việt gật đầu, đỡ Châu nằm xuống, kéo chăn đắp lên người vợ….Châu vẫn nắm chặt tay chồng, chẳng hiểu vì sao nhưng khi nắm tay Việt, nỗi sợ trong Châu cũng nhờ vậy mà giảm đi đáng kể. Tinh thần cũng nhẹ nhõm hơn.
– Đừng…buông tay em ra anh nhé….Cứ nắm chặt như vậy đi ạ…..Tự nhiên, em buồn ngủ quá…
Việt mỉm cười :
– Được rồi, em yên tâm ngủ đi…Anh sẽ ở bên cạnh em cho tới khi em tỉnh dậy…
Rất nhanh chóng, Châu nhắm mắt lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ…..Việt thấy thương vợ vô cùng. Việt tự trách bản thân khi quá cố chấp, không nghe lời khuyên của mọi người, cố tình mang thứ bùa ngải đó về nhà. Báo hại con gái bị quỷ nhập, giờ đến cả vợ cũng rơi vào tình trạng bất ổn. Nhìn đồng hồ đã 1h sáng, Việt mong mỏi sao cho thời gian trôi qua thật nhanh, mong trời mau sáng để xuống dưới xã D.N tìm thầy Lương, cầu xin thầy ra tay giúp đỡ. Nếu không, cứ để Châu như thế này, chỉ sợ khi không ai chú ý, Châu sẽ tự giết chết bản thân mình.
– Bác Lương, cứu gia đình tôi với…..- Việt thầm nói một mình.
[.........]
1h đêm, tại nhà ông Đu……Trước khi 3 nén nhang trong bát hương cháy hết, mọi thủ tục để tiến hành lễ nhập lại quan cho cụ Đa đều đã được sắp xếp, chuẩn bị xong…..Chiếc quan tài sau khi ông Đu và Tư lau sạch sẽ đã được lót bên dưới 1 lớp hoa nhài khô, mặt trong của 6 tấm ván đã được dán 6 lá bùa màu đỏ. Theo như thầy Lương nói thì đây là 6 đạo bùa dùng để “Giải Trùng”. Khi thời gian vừa sang giờ Sửu, thầy Lương kêu ông Đu cùng Tư lại giúp mình đưa thi thể cụ Đa vào trong quan tài.
– Trong lúc khâm liệm không được khóc. Khi ta nói “Tam Xúc Địa” thì khiêng ông cụ lên rồi đặt xuống đất 3 lần. Tiếp theo đưa phần đầu vào trước, đặt đầu lên gối rồi mới hạ dần xuống thân. Sau khi đặt thi thể ông cụ vào trong, hai người đứng 2 bên áo quan, đợi ta làm lễ xong, lúc nào ta nói đậy nắp áo quan thì cả 2 bê nắp quan tài lên xong hạ xuống cũng đủ 3 lần rồi mới đậy lại. Nhớ rồi chứ ?
Ông Đu gật đầu, Tư cũng vậy…..Thi thể ông cụ lúc này đã được thầy Lương dùng vải liệm quấn và bó lại chắc chắn bởi 3 đoạn dây ở các vị trí : vai - bụng - bắp chân. Do chỉ có 3 người nên thầy Lương phân công mỗi người giữ ở 1 phần vị trí đã được bó dây.
– Bình thường công việc này cần 6 người, chúng ta chỉ có 3….Nhưng trước đó ta đã sử dụng 1 chú thuật nhằm giảm nhẹ sức nặng của thi hài. Chỉ cần mọi người gắng sức 1 chút là được……Bắt đầu nào…
“Tam Xúc Địa” - Thầy Lương nói.
Thi thể cụ Đa được cả 3 nâng lên hạ xuống tiếp xúc với đất 3 lần rồi mới được đưa vào trong quan tài. Đúng như lời thầy Lương dặn, phần đầu đặt lên gối trước sau đó mới tiếp đến phần thân và cuối cùng là hạ phần chân. Đặt cụ Đa vào áo quan xong, thầy Lương bỏ tiếp vào trong quan tài 3 cái túi đỏ : Một túi đựng gạo, một túi đựng muối và một túi đựng 5 đồng xu cổ. Chèn thêm vải liệm vào trong cho thi thể được chắc chắn. Kiểm tra cẩn thận lại 1 lần nữa, thầy Lương mới tiếp tục tiến hành nghi lễ.
Lễ vật, hương án, nhang đèn, tiền vàng giấy bạc đều đã được bày sẵn……Hai bên quan tài là ông Đu và Tư đứng án ngữ…..Thắp 9 nén nhang cắm vào trong bát hương, sau đó thầy Lương ngồi xếp bằng, hướng mặt về phía quan tài cụ Đa, tay phải chụm 2 ngón lại thu trước ngực, tay trái cầm chuông bạc lắc lên đúng ba hồi :
“Leng….keng…..leng….keng….leng….keng “
“Leng….keng…..leng….keng….leng….keng “
“Leng….keng…..leng….keng….leng….keng “
Mắt nhắm lại, miệng lẩm nhẩm đọc bài chú dùng cho nghi thức nhập quan…..Mở mắt ra, thầy Lương nói :
– Đậy nắp quan tài…
Ông Đu cùng Tư nhìn nhau gật đầu, cả 2 bê nắp quan tài, bê lên, hạ xuống đúng 3 lần sau đó mới đậy lại.
“Leng….keng…..leng….keng….leng….keng “
“Leng….keng…..leng….keng….leng….keng “
“Leng….keng…..leng….keng….leng….keng “
Thầy Lương tiếp tục rung chuông bạc thêm 3 hồi…..Cúi đầu xá đủ 3 xá rồi mới đứng lên. Ông Đu cùng Tư cũng cúi lạy trước quan tài cụ Đa….Tư nhìn thầy Lương hỏi :
– Vậy…là xong rồi….phải không thầy ?
Thầy Lương gật đầu :
– Đã xong lễ nhập quan……Nhưng còn 1 chuyện nữa cần phải làm trước khi qua giờ Sửu.
Nhìn đồng hồ đã gần 2h sáng, ông Đu vội hỏi :
– Còn phải làm những gì, xin thầy chỉ điểm….
Khẽ lau mồ hôi, đoạn chỉ tay về phía chiếc bàn nhỏ, thầy Lương tiếp :
– Tư, con đem cái bát đồng có đặt 7 cây đinh mộc lại đây…..Còn nhà anh Đu, chuẩn bị 1 cây xà beng, có việc cần phải dùng đến…..À, còn chuyện này nữa, giờ thì có thể mở toàn bộ cửa nẻo ra được rồi……