Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 49 : Khâm Liệm Lúc Nửa Đêm.

Tư hoảng hốt lùi về phía sau thì đụng trúng ông Đu đang bước tới, tay ông Đu chạm vào lưng Tư khiến Tư càng thêm phần kinh sợ….Quay lại nhìn ông Đu, Tư lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt thất thần , miệng mấp máy, Tư nói như có gì chặn ở cuống họng :

– Bác…..bác….Đu……đừng….nhìn……sợ…sợ…sợ….lắm…lắm…..

Nghe Tư nói vậy, ông Đu lại càng muốn nhìn hơn bao giờ hết…..Bởi người đang nằm trong quan tài là bố ông. Trước khi mở nắp quan tài, thầy Lương liên tục dặn dò, thậm chí là nhắc đi nhắc lại việc bên trong quan tài sẽ xuất hiện một thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Còn khuyên ngăn ông Đu không nên nhìn vì là người thân của cụ Đa.

Gạt Tư sang 1 bên, ông Đu chầm chậm bước tới, thầy Lương cũng không ngăn cản…Bám đôi bàn tay vào thành quan tài, ông Đu nhìn vào trong. Toàn thân sững lại, tứ chi run rẩy, miệng há hốc, ngay sau đó nước mắt cứ thế chảy xuống lưng tròng. Nằm trong quan tài, cụ Đa chết rồi nhưng hai mắt vẫn mở trợn trừng, miệng há họng, lưỡi lè dài….Không chỉ vậy, từ hốc mắt, hốc mũi, hai bên khoé miệng có thứ nước gì đó giống như máu nhưng màu của nó đen xì chảy ra ướt hết khuôn mặt của cụ Đa.

Đây chính là lý do tại sao Tư lại hét lên và sợ hãi đến như vậy. Bởi lúc nhìn vào mặt cụ Đa, Tư có cảm giác cụ Đa đang nhìn thẳng vào mặt mình. Cộng với những biểu hiện kì dị trên khuôn mặt của người chết, thêm vào đó lúc ngồi canh quan tài, Tư cũng có chút ám ảnh bởi tiếng động, dấu bàn tay màu đen ám trên thành áo quan….Tư chỉ sợ cụ Đa chết rồi tự nhiên sống lại ngồi bật dậy. Vừa rồi nếu cụ Đa mà ngồi dậy, thò tay túm lấy Tư chắc Tư đứng tim mà chết ngay tại đây chứ chẳng đùa.

Bản thân ông Đu dù là con trai cụ Đa nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng không khỏi kinh sợ. Thế nhưng, ngay sau nỗi sợ lại là sự thương xót cho ông cụ. Nhìn bố mình dù đã chết nhưng vẫn phải chịu hành hạ cả về thể xác lẫn linh hồn, ông Đu đau đớn như quặn thắt từng khúc ruột.

– Hức…hức….hức……bố ơi….sao bố….khổ thế này…..Hư hu hu…hu…

Giờ thì ông Đu đã hiểu tại sao thầy Lương lại dùng mê dược khiến cho tất cả những người thân trong nhà ngủ say. Thầy Lương nói đúng, nếu để cụ Tạo nhìn thấy cảnh này, e rằng cụ Tạo vừa sợ hãi, vừa quá đau lòng mà cũng chết theo.

Thầy Lương nói :

– Đây chính là nguyên do tại sao bắt buộc chúng ta phải khâm liệm lại thi thể, sau đó làm lại lễ nhập quan vào giờ tốt cho ông cụ. Anh Đu, anh vuốt mắt cho ông cụ đi.

Ông Đu nước mắt lã chã, khẽ đưa bàn tay lên mặt cụ Đa rồi nhẹ nhàng vuốt mắt cụ xuống. Thầy Lương dùng vải màn sạch, nhúng vào nước ngũ vị đã chuẩn bị sẵn, sau đó từ từ lau những vệt máu đen trên khuôn mặt cụ Đa. Cẩn thận đưa lưỡi cụ vào trong khuôn miệng rồi nắn lại khớp hàm để miệng cụ Đa ngậm lại. Sau khi được vuốt mắt, chỉnh lại khuôn miệng, lau sạch máu đen. Lúc này khuôn mặt của cụ Đa mới trở nên an yên, hiện rõ sự thanh thản.

Ông Đu vừa gạt nước mắt vừa hỏi :

– Thầy ơi…..Sao…bố tôi lại thành ra thế này ? Hức….tôi nhớ lúc đưa ông cụ vào trong áo quan, nét mặt của ông cụ chỉ như đang ngủ….Hức..hức…

Thầy Lương đáp :

– Chẳng phải tôi đã nói rồi sao….Ông cụ chết vào giờ trùng, lại phạm cung tuổi trùng. Vốn chỉ cần 2 cung giờ và tuổi này thôi đã vô cùng nguy hiểm. Bởi vậy cần phải tính toán thật kỹ giờ nào khâm liệm, giờ nào nhập quan, giờ nào nhập mộ….Bên cạnh đó phải tính cả tuổi xung, tuổi khắc, tuổi hợp của ông cụ với từng người trong gia đình. Từ đó thực hiện việc “Trấn Trùng Tang”, như vậy mới tạm ổn. Đằng này, người chết vào cung giờ trùng, phạm cung tuổi trùng, phạm cả thiên di nhưng thầy cúng lại nhanh chóng làm lễ nhập quan, còn lựa giờ hung đại kỵ, chưa kể ngay cả 7 chiếc đinh mộc ghim vào quan tài cũng đã bị yểm bùa chú khiến vong linh người chết không những không được siêu thoát mà còn tích tụ chướng khí, âm tà để báo hại gia chủ, hại người trong nhà theo đó mà dính phải hạn trùng tang, từ đó bị bắt chết nhanh hơn. Bắt trùng tang có thể là 1 năm 1 người, 2 năm, thậm chí là 3 năm bắt 1 người…..Nhưng với những gì thầy Lập kia đã làm với cái chết của cụ Đa chỉ sợ rằng, chưa tới 1 năm, mọi người trong nhà này đều sẽ phải chết.

Ông Đu vốn là người hiền lành, chất phác, sống đến từng này tuổi cũng chưa bao giờ gây thù, chuốc oán với ai. Thầy Lập kia cũng được bà con trong xã hết lời khen là thầy tốt, thầy giỏi. Ấy vậy mà, tận mắt chứng kiến, nghe thầy Lương giải đáp những thắc mắc, ông Đu vừa căm phẫn nhưng cũng vừa không hiểu tại sao thầy Lập lại mưu hại nhà ông, muốn cả gia đình ông phải chết như vậy.

Siết chặt 2 bàn tay lại, ông Đu giận dữ nói :

– Sau khi lo liệu, chôn cất cho ông cụ xong….Nhất…định tôi…sẽ tìm tên thầy cúng đó để làm cho ra nhẽ….Quân khốn nạn..

Thầy Lương khuyên ông Đu :

– Nhà anh Đu nên bình tĩnh, chuyện đó để sau hãy tính. Trước mắt chúng ta phải khâm liệm lại cho cụ Đa trước. Còn nữa, chuyện tâm linh liên quan đến số mệnh, đến phong thuỷ chỉ sợ khi nhà anh đến bắt đền còn bị vu tội ngược trở lại. Để làm ra được những chuyện trấn yểm, cố tình phạm vào hoạ trùng tang như thế này thì thầy Lập kia không phải người đơn giản. Không cẩn thận, nếu biết nhà anh hoá giải được nghiệp trùng, thầy Lập đó sẽ còn tính kế khác để hãm hại cho bằng được. Thường thì phải có thâm thù, đại hận mới dùng cách thức đáng sợ này để giết người, 1 cách giết người không để lại dấu vết.

Ông Đu nhìn thầy Lương mếu máo :

– Đứng trước vong linh của bố tôi, trước bàn thờ gia tiên của gia đình…..Tôi xin thề với thầy là không có thù hận, ân oán gì đối với thầy Lập kia cả. Từ trước tới nay gia đình tôi không quen biết hay nói chuyện với ông ta. Chỉ khi bố tôi qua đời, được bà con giới thiệu thầy cúng….Tôi mới tìm đến nhà ông ấy để nhờ cậy, cũng trả công đầy đủ chứ không xin xỏ. Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không thể tin là ông ấy lại rắp tâm hãm hại cả nhà tôi như thế này.

Thầy Lương thở hắt ra :

– Hừm, được rồi…..Chuyện thầy Lập đó để sáng mai chúng ta nói tiếp. Để tránh cho gia đình anh Đu bị trả thù, đích thân tôi sẽ tìm tới ông ta. Từ cổ chí kim, những kẻ sử dụng tà thuật để hại người đều không có kết cục tốt. Nhất là việc trấn yểm, sử dụng cái chết của người khác làm công cụ giết người lại càng khó dung tha. Chỉ còn chưa tới nửa canh giờ nữa sẽ sang giờ Sửu. Nhất định phải làm xong lễ nhập lại quan.

Gọi Tư lại, thầy Lương phân công công việc….

– Giờ 3 người chúng ta sẽ đưa thi thể cụ Đa ra ngoài, đặt trên tấm chiếu có trải chăn kia. Tôi sẽ tiến hành lau rửa, sắp xếp lại tư thế sau đó quấn vải khâm liệm cho ông cụ. Còn 2 người mau chóng bỏ hết mọi thứ lót bên trong áo quan ra, dùng khăn thấm nước ngũ vị lau sạch sẽ bề mặt cả trong lẫn ngoài quan tài. Đúng ra sẽ phải đặt 1 chiếc quan tài mới, thế nhưng mọi sự cấp bách, thời gian không có, chỉ còn cách tận dụng lại chiếc áo quan này. Sau khi lau sạch sẽ xong, nhớ báo lại cho tôi biết….Nào, bắt đầu thôi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.

Theo lời thầy Lương, ông Đu cùng Tư chung tay đưa thi thể cụ Đa ra khỏi quan tài….Trước khi nâng thi thể ông cụ lên, Tư thấy thầy Lương thắp 3 nén nhang, cầm nhang khua khoắng cho khói nhang toả ra bay phảng phất trong lòng áo quan sau đó mới cắm nhang vào trong bát hương. Trước mắt ông Đu và Tư, một sự lạ đã xảy ra khi khói nhang đang phảng phất bỗng tụ lại rồi bay theo phương thẳng đứng lên trên.

– Nào, cùng nâng lên nào…..Cẩn thận, đừng để thi thể ông cụ va đập vào đâu…- Thầy Lương nói.

Hồi trước làm làm đám ma cho ông nội, Tư cũng là người được thầy cúng nói là hợp với tuổi của ông. Lúc đưa ông vào trong quan tài, Tư cũng có góp 1 tay….Người chết sau khi khâm liệm toàn thân cứng đơ, bế lên khá là nặng. Tư đoán cụ Đa cũng giống như vậy nên gồng sức cố gắng nâng lên thật chậm.

Thế nhưng lại không phải vậy, không biết là do cụ Đa lúc sống cũng nhẹ cân hay do vừa rồi thầy Lương dùng bùa phép gì mà cụ Đa được đưa ra khỏi áo quan một cách nhẹ nhàng. Đặt xuống tấm chăn ngay gần đó, bên cạnh là nồi nước ngũ vị to tổ chảng.

– Khi nhang trong bát hương cháy hết là phải làm xong mọi việc. Hai người nhớ rồi chứ ? - Thầy Lương căn dặn.

Ông Đu cùng Tư gật đầu, cả 2 không ai bảo ai, nhanh chóng quay lại để lau dọn quan tài. Trong lúc ông Đu và Tư lau quan tài thì thầy Lương cũng bắt đầu cởi bộ quần áo trên người cụ Đa để tiến hành lau rửa bằng nước ngũ vị. Cẩn trọng lau từng ngón tay, ngón chân cho cụ Đa. Thầy Lương mỗi khi làm việc đều tập trung toàn bộ trí lực, tỉ mỉ đến cặn kẽ.

Ông Đu nhìn mà cảm động chảy nước mắt :

– Thầy Lương tốt bụng quá, ngay cả con cái, người thân trong nhà cũng không lau rửa sạch sẽ cho ông cụ như thầy ấy. Con đội ơn ông bà tổ tiên, gia đình ta phải may mắn, phúc đức lắm mới được gặp quý nhân như thế này.

Tư đáp :

– Khen thầy tôi có mà khen cả ngày, lo mà lau sạch áo quan đi ạ. Lát nữa không xong thầy mà mắng nhà bác ráng chịu…

Vừa nói, Tư vừa giặt khăn tính lau đi mấy dấu bàn tay in trên bề mặt thành áo quan khi nãy. Còn tưởng sẽ khó lau lắm, thế nhưng chỉ cần lau nhẹ mọi cái đã sạch bong. Đồng hồ đã chỉ qua 12h30 phút đêm, nhang trong bát hương cũng đã cháy được 1 nửa.

Giữa đêm khuya thanh vắng, không ai biết được rằng bên trong nhà ông Đu, người ta đang tiến hành rửa ráy thi thể người đã chết. Nghe thì có vẻ rùng rợn, sự thật thì việc làm này cũng rất đáng sợ….Thế nhưng nhờ đó mà cả nhà ông Đu may mắn thoát được cái họa trùng tang…..

[...........]

Cùng thời điểm đó, tại bệnh viện huyện V.T…….Trong phòng bệnh nơi Châu đang nằm hôn mê bất tỉnh. Sau 1 ngày vất vả, chạy đôn, chạy đáo, Việt cũng ngồi gục đầu mà ngủ gật bên cạnh giường mà không hề hay biết Châu vừa tỉnh lại với đôi mắt mở mắt trừng trừng……

Advertisement
';
Advertisement