Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 48 : “Đừng Nhìn Mặt Người Chết”.

[.........]

Trời chuyển dần về nửa đêm, tại nhà ông Đu, lúc đồng hồ vừa chuyển sang 11h khuya là thầy Lương đã bảo Tư thay ba bát gạo, muối và nước mới…..Chỉ còn 15 phút nữa là tới 12h. Bới bát gạo, lúc này gạo trong bát chỉ có 1 chút ít là chuyển màu đen, bát muối cũng vậy, còn bát nước, nước trong bát không quá đục.

– Tư, con đem dọn 3 cái bát này đi….Nhớ là bát nước đem đổ ra vườn, còn gạo, muối đổ chung vào 1 túi.

Tư vâng dạ, sau đó nhanh chóng đem ba bát đựng muối, gạo, nước ra ngoài…..Trước khi sang giờ Tý, thầy Lương đã cho dán rất nhiều bùa bên trong gian nhà, bùa dán lên 4 bức tường, dán lên cột kèo, các cánh cửa, từ cửa chính, cửa nách, cửa sổ….Sau khi Tư quay lại, thầy Lương yêu cầu Tư và ông Đu đóng toàn bộ cửa nhà lại, cài chặt then, chốt từ bên trong và tắt đèn đi, chỉ được thắp nến.

Làm theo lời thầy Lương căn dặn, gian nhà chính nơi đặt quan tài cụ Đa giờ đây đã trở nên im ắng không có lấy 1 tiếng động. Nến được thắp lên soi sáng cả gian nhà…Trên chiếc bàn gỗ nhỏ có đặt một số đồ vật do thầy Lương chuẩn bị từ trước, Tư không thấy có cái búa hay cái kìm hoặc 1 vật dụng dùng để cạy hay mở nắp quan tài nào cả. Theo như Tư biết, hồi làm đám ma cho ông nội Tư là cụ Đại, sau khi đóng nắp áo quan, người ta sẽ đóng mộc vào những vị trí đã định sẵn. Muốn tháo mấy cái mộc đó ra không dễ 1 chút nào.

Tư không hiểu là thầy Lương định mở nắp quan tài bằng cách nào nhưng không dám hỏi. Từ tối đến giờ ăn mấy cái cốc đầu của thầy Lương, xem ra Tư điềm đạm hơn hẳn.

Bấm đốt ngón tay, thầy Lương nói :

– Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị mở nắp quan tài. Hai người tốt nhất khi ta làm lễ để mở nắp áo quan hãy đứng lùi về sau quan tài chừng 3 bước, lấy khăn hoặc áo bịt mũi lại. Muốn nhìn cũng được nhưng ta nói trước, nhất là với nhà anh Đu. Những gì anh nhìn thấy trong quan tài có thể sẽ khiến anh không chịu nổi. Vậy cho nên, không cần miễn cưỡng. Ta bắt đầu đây…..

Trên tay thầy Lương lúc này đang cầm 7 lá bùa có màu vàng, trên chiếc bàn gỗ, Tư thấy có 7 cây đinh bạc được đặt trên tấm vải màu đen. Thầy Lương trước đó đã xác định được 7 vị trí đóng mộc. Cứ tại 1 mộc, thầy Lương đặt lên 1 lá bùa, tiếp theo ghim 1 cây đinh, dùng bát đồng đóng đinh bạc găm lá bùa vào mộc quan tài. Cứ như vậy, thầy Lương theo thứ tự bắt đầu từ trên xuống dưới sau đó quay trở lại vị trí đầu tiên.

“ Cộc “

“ Cộc”

“Cộc”

……..Cộc…..Cộc….Cộc…..Cộc……Đúng 7 tiếng gõ vào 7 cây đinh bạc găm 7 lá bùa vào 7 vị trí mộc quan tài. Tư cùng ông Đu chăm chú nhìn, hồi hộp đến mức không dám thở mạnh. Nhìn những lá bùa màu vàng ghim trên nắp áo quan, Tư nghĩ trong đầu :

“ Thầy đùa chắc, người ta phải dùng búa, dùng xà beng, không thì cũng là 1 đồ vật gì đó có thể cậy mấy cái đinh mộc ấy lên. Đằng này thầy lại còn đóng thêm đinh vào đó, thế thì mở làm sao được. “

Sau khi đóng đinh, ghim bùa xong, thầy Lương mới gỡ 2 lá bùa đỏ đã dán lúc tối ở 2 đầu quan tài ra. Khi 2 lá bùa gỡ khỏi áo quan, một làn gió lạnh ngắt như nước đá từ vị trí quan tài phả ra khiến Tư rùng mình, chỉ thoáng qua nhưng cái lạnh này tưởng chừng buốt đến tận xương tuỷ. Nến trong gian nhà đang cháy cũng đồng loạt lay động, có những ngọn nến leo lắt chỉ chực vụt tắt.

“ Vù…..ù…..ù……ù…..”

– Lạnh….lạnh quá…..Sao đột nhiên lại trở…lạnh thế này…- Ông Đu run cầm cập, miệng ấp úng nói.

Đứng trước quan tài, thầy Lương chụm 2 bàn tay lại, các ngón tay đan vào nhau, lúc giơ lên, lúc cụp xuống nhanh thoăn thoắt. Mắt nhắm lại, thầy Lương lẩm nhẩm đọc khẩu quyết.

“Hiu……hiu….hiu…..hiu “

Gió thổi mỗi lúc 1 lớn hơn mặc dù cả Tư và ông Đu đều chắc chắn rằng toàn bộ cửa nẻo trong nhà đã được đóng kín, chốt trong toàn bộ.

“ Vụt “

Một giây sau, tất cả nến đang cháy đồng loạt tắt ngúm…..Gian nhà bỗng chốc nở nên tối om, không ai có thể nhìn thấy ai sau khi ánh nến không còn nữa. Nhưng cũng gần như ngay lập tức, có ánh sáng le lói trở lại.

Không phải ánh nến, không phải ánh đèn…..Mà đó là ánh lửa cháy từ 7 lá bùa ban nãy thầy Lương dùng đinh bạc ghim vào 7 vị trí đóng mộc.

“ Phừng…..phừng…..phừng…..phừng…..phừng….phừng….phừng “

Đúng 7 ngọn lửa bùng cháy từ 7 vị trí đinh bạc ghim xuống khiến cả chiếc quan tài của cụ Đa sáng bừng lên.

“ Vu……Uuuuu…..Vuuuu…..Uuuuuu…uuuu “

Tư sởn da gà mà dựng tóc gáy khi từ phía sau lưng, làn gió lạnh buốt khi nãy thêm 1 lần nữa xuất hiện, chỉ có điều lần này hơi lạnh đang thổi ngược từ phía sau. Có cảm giác quan tài của cụ Đa đang hút lại tất cả hơi lạnh phả ra khi nãy.

Sau khi hơi lạnh được hút lại vào trong quan tài, từng ngọn nến tắt bắt đầu nổi lửa và tiếp tục cháy sáng. Gian nhà lại sáng bừng lên, xua tan đi cái không khí âm u, rùng rợn trước đó.

Bảy lá bùa cũng đã cháy thành tro, đồng hồ vừa điểm qua 12h đêm…..Thầy Lương lúc này chỉ cần nhón tay cầm vào chiếc đinh bạc là đã có thể dễ dàng rút từng cái đinh mộc ra khỏi áo quan 1 cách dễ dàng.

Tư há hốc mồm, tròn mắt kinh ngạc…..Nhìn thầy Lương rút đinh mộc mà Tư liên tưởng tới hình ảnh bố mình ở nhà mỗi lần uống rượu là bứt cái nút lá chuối kêu “púc…púc”. Rất nhanh chóng, 7 đinh mộc được rút ra mà không phải dùng đến búa, đục, xà beng, cũng chẳng làm tổn hại đến áo quan 1 chút nào. Để 7 đinh mộc gọn lại vào trong 1 cái hộp gỗ.

Thầy Lương gọi Tư :

– Tư, con lại đây giúp ta 1 tay….Chúng ta sẽ cùng mở nắp quan tài.

Tư vâng dạ xong bước lại gần, ông Đu cũng muốn giúp 1 tay nhưng thầy Lương không cho.

– Nhà anh Đu đợi 1 chút, sau khi mở nắp quan tài, nếu anh muốn nhìn, lúc đó hãy lại….Tư, con lấy khăn bịt mũi lại đi, khi mở áo quan, đừng nhìn vào mặt người đã khuất. Chỉ cần con giúp ta đỡ nắp áo quan xuống là được.

Lúc sớm Tư đã kiếm được 2 miếng vải nhỏ để đút vào mũi nên giờ khá tự tin…..

“ Kịch….Kịch….Kịch “

– Nào, từ từ kéo về phía cuối….Nhớ đừng nhìn vào mặt người đã khuất….

Nắp áo quan được kéo ra, ngay khi mở nắp để lộ 1 khe hở nơi phần đầu quan tài…..Từ bên trong quan tài toả ra 1 luồng khói đen, luồng khói này đem theo mùi tử khí thối hoắc, thối đến mức dù đã bịt mũi mà Tư vẫn cảm nhận được cái sự thối khiến bản thân muốn nôn ngay tại chỗ. Trần đời, Tư chưa bao giờ ngửi thấy mùi thối đến mức kinh khủng như vậy.

– Không được phân tâm……Tiếp tục đi, đừng nghĩ về nó thì sẽ không cảm thấy gì cả.

“ Ụa “

Mồm Tư bất chợt phụng lên, đôi môi cố gắng mím chặt lại…..Lúc sớm tham ăn múc bát cháo to lại còn vét hết cả bén nồi, bao nhiêu cháo chưa kịp tiêu hoá lúc này đang biểu tình, muốn chống đối đòi giải phóng….Lũ cháo như muốn tấn công ngược trở lên và thoát ra bằng đường cửa miệng.

“ Ụa “

Thấy Tư sắp không chịu nổi, thầy Lương trưng mắt :

– Tư, không được nôn…..Cố nén lại..

Hai mắt mở to nhìn thầy Lương, hai bàn tay vẫn bám chặt vào nắp quan tài……Cuối cùng Tư quyết định….

“ ỰC “

Tiếng “ực” to rõ ràng, cổ họng Tư phồng lên sau khi Tư “đàn áp” thành công đám cháo mất nết đòi biểu tình và nuốt chúng quay ngược trở lại dạ dày. Tư thấy thầy Lương nhăn mặt, cũng phải thôi, ngay chính bản thân Tư còn thấy tởm với hành động vừa rồi của mình nói gì đến người khác.

“ KỊCH “

Hai thầy trò cuối cùng cũng đặt cái nắp áo quan nhẹ nhàng xuống bên dưới tấm chiếu được trải sẵn……Mùi tử khí cũng đã đỡ hơn sau khi toả ra khắp gian nhà. Tư chống chế, đánh trống lảng sau hành động nuốt bãi nôn khi nãy của mình bằng cách cười hềnh hệch :

– Hê hê hê…..Thầy….thầy thấy con giỏi chưa….Thế mà…con cũng nhịn được…nhé…..

Trong lúc tự đắc, Tư đứng dậy, bám tay vào thành quan tài, như 1 phản xạ tự nhiên, Tư quay đầu nhìn vào trong áo quan nơi chứa đựng thi thể cụ Đa….

– Tư…..đừng nhìn….vào đó…..- Thầy Lương quay lại nói với Tư…

Thế nhưng……không kịp nữa……Tư đã nhìn vào mặt cụ Đa…..Và ngay sau đó, Tư hét lên đầy kinh sợ :

– Á…..Á……Á………ÔI…MẸ ƠI……..CHUYỆN….GÌ….THẾ NÀY…..

“PẶP”

—----------

Hết chap 48……….

Advertisement
';
Advertisement