Chap 61 : Nguy Hiểm Cận Kề.
[........]
11h30 phút trưa……Nhà ông Thìn….
“Cạch”
Cánh cửa gian nhà ngang mở ra, bám tay vào thành cửa, nhìn ra bên ngoài, thầy Lương thều thào gọi :
– Tư…..Tư…..ơi….Tư…
Ngồi bên ngoài sân, đang nhai củ khoai khi nãy Diệp đưa, nghe thấy tiếng thầy Lương…..Tư vội quay lại nhìn, phụng má, trợn mắt nuốt miếng khoai khô khốc trong miệng tí nghẹn.
Tư chạy nhanh tới đỡ người thầy Lương bởi sau khi mở cửa, thầy Lương đã không thể đứng vững :
– Thầy…..thầy làm sao…thế này ? Mặt thầy tái nhợt đi cả rồi.
Bám lấy Tư, thầy Lương nói :
– Ta….không sao…..Nghỉ ngơi…một chút là…sẽ khoẻ lại……Tư, ta cần…con giúp 1 chuyện…..Mau gọi nhà Thìn…..mau….lên…
Tư dìu thầy vào trong giường, để thầy Lương ngồi dựa vào thành giường….Nhìn bên trong gian nhà ngổn ngang, bừa bộn, nào đất bùn, nào tro bếp, nào gạo vương vãi khắp nơi…..Tư không biết trong khoảng thời gian hơn 1 tiếng rưỡi đồng hồ vừa qua, thầy Lương ở trong đóng cửa làm những gì nhưng nhìn thầy Lương giờ đây cứ như đã bị rút hết toàn bộ sinh lực. Khuôn mặt hốc hác, gầy đi trông thấy, nước da nhợt nhạt, tái xanh, tái mét, đầu tóc bù xù, cả người ướt đẫm mồ hôi, chân tay run rẩy bước đi không vững.
– Thầy….thầy nằm đây nghỉ ngơi đi ạ……Để…để con đi gọi bác Thìn.- Tư nói.
Thầy Lương gật đầu, giơ tay ý muốn bảo Tư đi nhanh chân lên :
– Mau…mau đi đi….
Tư chạy xộc lên nhà trên, vừa gõ cửa vừa gọi liên hồi :
– Bác Thìn ơi, bác Thìn……Bác Thìn ơi.
Ông Thìn lúc sớm nghe thầy Lương dặn dò nên cẩn thận chốt cả cửa bên trong, gia đình 3 người không ai dám thò đi đâu. Ban nãy Diệp đem khoai cho Tư xong, ông Thìn cũng gọi quay lại ngay.
Mở cửa ra, thấy Tư bộ dạng hớt hải, ông Thìn dự cảm có chuyện không lành :
– Làm…làm sao thế cháu ? Thầy….Lương gặp chuyện…gì à ? - Ông Thìn hỏi.
Tư vội đáp :
– Thầy cháu mở cửa nhà rồi…..Nhưng….nhưng mà sức khoẻ của thầy yếu lắm….Cứ bắt cháu phải lên gọi bác xuống…..
Chẳng đợi Tư nói thêm lời nào, ông Thìn chân đất chạy luôn xuống nhà ngang…..Bà Lanh với Diệp cũng tò mò chạy theo. Bước vào gian nhà ngang, cả 3 người nhà ông Thìn thoáng giật mình bởi dưới nền nhà có hình vẽ ngôi sao năm cánh, lại thêm cả sáp nến cháy hết chảy ra nham nhở, rồi gạo, rồi tro bếp vương vãi. Bà Lanh bất giác nổi da gà khi nghĩ tới chuyện thầy Lương đong cửa im ỉm, không cho ai ra vào làm phiền là để luyện bùa, luyện ngải.
Đi tới giường, ông Thìn còn chưa mở miệng nói được câu nào, thầy Lương đã lên tiếng trấn an trước :
– Mọi…người đừng sợ…..Đúng là tôi có sử dụng….một số bùa chú…..Nhưng….không phải để hại người…..Chuyện cấp bách, hiện tại…tôi không thể đi được….Làm phiền anh Thìn đến công an xã…..giúp tôi….tìm…cán bộ Việt…..Nói với….cán bộ…là tôi đã tìm ra…được……chỗ tên thầy bùa…..ẩn nấp….
Ông Thìn tròn mắt :
– Thật….thật hả bác…..? Vâng….vâng, tôi đi ngay đây…..
Tư hỏi :
– Bác Thìn, bác có cần cháu đi cùng không ?
Ông Thìn lắc đầu :
– Không cần, cháu ở nhà chăm thầy Lương….Bác đi 1 mình, đạp xe sẽ nhanh hơn….À, hai mẹ con xem thầy Lương cần gì thì lo cho thầy nhé.
Bà Lanh với Diệp gật đầu vâng dạ….Ông Thìn đi chân đất chạy ra sân dắt vội cái xe đạp ra khỏi cổng rồi lên xe đạp nhanh nhất có thể. Ở trong nhà, bà Lanh pha cho thầy Lương cốc nước đường ấm. Tư lấy khăn lau mặt mũi, chân tay cho thầy Lương, Diệp thì dọn dẹp những thứ bừa bộn trong gian nhà.
Uống cốc nước đường, thầy Lương cũng cảm thấy đỡ mệt hơn……Tư từ dưới bếp chạy lên, tay bê bát cháo.
– Thầy ơi, nồi cháo sáng ngày con vét hãy còn được nửa bát…..Đã đun nóng lại, thầy ăn đi cho khoẻ.
Ngồi xuống bên giường, Tư cẩn thận múc từng thìa cháo, thổi thổi cho nguội bớt đoạn đút cho thầy Lương. Thầy Lương nhìn Tư với ánh mắt đầy xúc động, những ngày qua, Tư luôn ở bên cạnh ân cần, chăm sóc, lo lắng cho thầy Lương.
– Khì khì, thầy đang thấy cảm động lắm phải không ? Thế nên sau này thầy bớt cốc đầu con lại thầy nhé. - Tư khẽ cười nói, đoạn vẫn thổi thổi từng thìa cháo.
Thầy Lương đáp :
– Cảm ơn con…..Vất vả cho con nhiều rồi.
Tư hỏi :
– Mà thầy ơi, tên khốn đó đang trốn ở đâu vậy thầy ? Làm cách nào mà thầy chỉ ở trong nhà cũng biết được nơi hắn lẩn trốn ?
Thầy Lương đang định trả lời thì ở bên ngoài sân có tiếng ông Thìn vang lên :
– Bác Lương…..bác Lương ơi….
Đạp xe vào trong sân, dựng luôn chiếc xe đạp nơi bờ tường…..Ông Thìn gọi hối hả….Tính từ lúc ông Thìn rời khỏi nhà đến giờ mới chỉ độ 10 phút….Từ đây đạp xe lên đến công an xã ít cũng phải 15 phút, cả đi cả về có nhanh cũng mất 30 phút.
– Sao…ông ta về….sớm vậy ? - Thầy Lương hỏi.
Tư ngó ra bên ngoài nhìn thì ngoài ông Thìn đi trước, vừa phi xe máy vào trong sân còn có đồng chí công an Tân, cũng là cháu họ ông Thìn.
– Bác Thìn, sao bác đi nhanh vậy ? - Tư hỏi khi ông Thìn chạy đến cửa gian nhà ngang.
Ông Thìn vừa thở vừa đáp :
– Nhanh….mẹ gì đâu…..Bác đạp đi được nửa đường thì gặp thằng cháu Tân đi tới….Hỏi ra mới biết Tân nó dẫn theo 1 đội xuống xã D.N để làm nhiệm vụ. Bác hỏi cán bộ Việt có trên xã không ? Tân nó bảo không, mọi người đều chia nhau truy tìm tung tích hung thủ giết người…..
Ông Thìn đang trình bày thì Tân chạy vào trong, thầy Lương cũng ngồi dậy…..Thấy Tân, thầy Lương hỏi :
– Cán…bộ Việt có ở đây không ?
Tân lắc đầu :
– Thủ trưởng Việt đi sang bên thôn Minh Hồng rồi ạ….Ông Lương, cháu nghe bác Thìn nói ông biết hung thủ giết người hiện đang trốn ở đâu….Có thật không ạ ?
Thầy Lương gật đầu :
– Đúng vậy….Không có cán bộ Việt thì tôi nói với đồng chí…cũng được……Sau đó….tôi sẽ bày cách cho mọi người bắt…được hắn……Nghe đây, tên thầy bùa ấy đang ở trong 1 nơi tối tăm với 4 bức tường cứng và ẩm ướt…..Nơi đó giống như 1 căn hầm, cách nhà thầy Lập kia hơn 2 dặm đi về hướng Đông. Trước mặt có dòng nước chảy, bên phải là ghềnh đá, bên trái là bãi đất trống không canh tác, sau lưng có vài ngôi mộ nằm rải rác…
( Thầy Lương là người Trung Quốc nên các đơn vị tính đều dựa theo đơn vị Trung Quốc. Ví dụ 1 dặm ở đây là 1 dặm Trung Quốc = 500m. )
Tân nghe xong chợt nổi da gà….Tân ấp úng :
– Ông….Lương….có…có phải…..ông đang muốn nói đến…..mấy cái…lô cốt không ? Theo như những gì ông mô tả, nơi đó trùng khớp với suy đoán của thủ trưởng Việt….
Thầy Lương nhíu mày hỏi :
– Ý….cậu…là sao ?
Tân vội tiếp :
– Không giấu gì ông, cách đây chừng nửa giờ đồng hồ….Thủ trưởng Việt đề xuất 1 phương án tìm kiếm hung thủ giết người qua việc khoanh vùng toàn bộ những lô cốt có trong địa bàn xã Duy Nhất. Thủ trưởng nói, khả năng lớn hung thủ đang lẩn trốn tại 1 trong số những cái lô cốt có từ thời chiến tranh. Cháu…nhớ…lúc lên kế hoạch, thủ trưởng còn nhấn mạnh, vì hung thủ không dám xuất hiện vào ban ngày nên hắn cần 1 nơi tối tăm, không có ánh sáng mặt trời để ẩn nấp…..
– Cậu Tân……thế hiện giờ….cán bộ Việt đang ở đâu ? - Thầy Lương chống tay xuống giường, loạng choạng đứng dậy hỏi với 1 giọng lo lắng.
Tân trả lời :
– Thủ trưởng Việt cùng anh Tiếp, cả 2 đã chia làm 2 đội đi sang bên thôn Minh Hồng rồi ông ạ……Bởi….vì ở bên Minh Hồng có 2 cái lô cốt……Cháu cũng nhận nhiệm vụ xuống thôn D.N để đến vị trí lô cốt trong thôn…..
Thầy Lương bước về phía Tân…..Ánh mắt biến sắc, thầy Lương bám vào vai Tân, miệng nói vội vàng :
– Có….có cách nào…..ngăn….bọn họ….lại không ? Nếu….không…..trong số….họ….sẽ có người phải chết….Phải….ngăn họ lại……Bằng….mọi giá…..
Nói xong, thầy Lương tuột tay suýt chút nữa thì ngã xuống đất nếu Tân và Tư không kịp thời đỡ người thầy lại……Thấy Tân ngơ ngơ ngác ngác, Tư gắt :
– Còn không mau thông báo cho bọn họ…….Anh muốn để họ gặp nạn à ? Tên thầy bùa ấy không phải người bình thường đâu….
Tân nhớ lại lúc ở trụ sở công an xã, Tân có nghe thấy Việt nói với Tiếp 1 câu :
“ Chúng ta đang truy tìm 1 thứ không phải con người.”
Nuốt nước bọt, Tân cuống cuồng đáp :
– Vâng….vâng….tôi biết rồi……Tôi sẽ liên lạc với thủ trưởng Việt ngay…..
[.........]
Cũng trong thời điểm đó, Việt cùng đội của mình là đồng chí Hải, công an xã người thôn Minh Hồng và 2 đồng chí thuộc đội dân quân tự vệ đã có mặt tại 1 trong 2 cái lô cốt nằm trên địa bàn thôn Minh Hồng…
– Đèn pin sẵn sàng rồi ạ. - Hai đồng chí dân phòng nói. Trên tay họ là 2 cái đèn pin đã bật sáng..
Đồng chí Hải công an xã nói với Việt :
– Thủ trưởng, để tôi đi trước dẫn đường…..Hồi còn nhỏ tôi với đám bạn trong thôn thường xuyên chạy xuống đây để chơi trò trốn tìm, lắm khi là trốn bố mẹ đánh đòn…..Về sau phát hiện dưới này có rắn nên chẳng ai dám mò xuống đây nữa…..Nào mọi người, bám theo tôi nhé…..