Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 68 : “Sự Trợ Giúp Từ Ngải Quỷ”.

Chừng 1 phút sau, Việt đánh xe công vụ đến…..Hạ kính cửa xe, Việt nói :

– Hai người lên xe đi, thầy Lương, thầy ngồi ghế trước, để cậu Tư ngồi ghế sau cho thoải mái.

Hai mươi mấy năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Tư được ngồi xe ô tô…..Mở cửa ngồi vào hàng ghế sau, Tư cười thích chí :

– Êm mông quá thầy ạ. Kể ra mà thầy trò mình có 1 chiếc như thế này thì đi lại cũng đỡ vất vả.

Việt hỏi :

– Cậu Tư có biết lái xe không ?

Tư đáp :

– Chắc cũng như lái máy cày thôi chứ gì ? Hồi trước tôi cũng có được học lái sơ qua….Nhưng ở xã chỉ có độ 2-3 cái thành thử ra chẳng mấy khi đến lượt dùng.

Việt khẽ cười không nói gì thêm, sau khi tất cả lên xe, chiếc xe lăn bánh rời khỏi trạm xá xã D.N thẳng hướng quay về huyện V.T. Trên đường đi, ngoại trừ Tư nãy giờ cứ táy máy sờ hết cái này đến cái nọ thì Việt cũng có vài thắc mắc muốn hỏi thầy Lương….Nhưng phần vì ngại, phần sợ thầy trách là tò mò nên Việt ngập ngừng chưa dám mở lời.

Vẫn luôn tinh ý như mọi khi, thầy Lương hỏi :

– Cán bộ có điều gì khó mở lời phải không ?

Việt ấp úng :

– Sao…sao thầy biết ?

Thầy Lương mỉm cười :

– Làm thầy mà không biết quan sát biểu hiện khuôn mặt, thần sắc ngũ quan, đoán được tâm ý của người khác thì sao xứng với chữ thầy. Từ nãy đến giờ, tôi thấy cán bộ lái xe nhưng thi thoảng lại khẽ nhìn sang tôi, vẻ mặt thấp thỏm, bồn chồn….Đây là biểu hiện có tâm tư, thắc mắc trong lòng cần được giải đáp. Cổ nhân từng nói, có chuyện mà giữ không nói ra lâu ngày sinh tâm bệnh. Chúng ta cũng không phải xa lạ. Có gì cán bộ cứ thẳng thắn.

Như được giải toả, Việt không ngần ngại nữa mà đi thẳng vào vấn đề :

– Thầy quả thật tài tình, chỉ nhìn mặt đã đoán được ý của người khác….Có vài điều tôi thắc mắc cả ngày hôm nay nhưng chưa dám hỏi. Đầu tiên, thầy đã dùng cách nào để tìm được đúng cái lô cốt mà tên thầy bùa ẩn nấp vậy ?

Thầy Lương đáp :

– Đúng là công an, luôn tìm hiểu mọi thứ cặn kẽ. Được rồi, nếu cán bộ đã hỏi thì tôi xin trả lời. Khà khà, cán bộ có nhớ buổi sáng trước khi chở tôi về nhà ông Thìn, cán bộ đã đưa cho tôi thứ gì không ?

Việt gật đầu :

– Nhớ chứ ạ, đó là mấy sợi tóc được cho là của tên thầy bùa mà chúng tôi tìm thấy ở hiện trường nhà thầy Lập.

Thầy Lương tiếp :

– Đúng vậy, nói ra chuyện này mong cán bộ đừng kinh sợ. Tôi đã dùng mấy sợi tóc đó để luyện một thứ bùa phép mang tên : Hình Nhân Đất Sét. Đây là 1 loại bùa chú sau khi luyện xong sẽ hình thành 1 sự liên kết tâm linh tương thông giữa người luyện bùa và người cần tìm. Nôm na cho dễ hiểu muốn tìm 1 ai đó cần phải có 1 thứ trên cơ thể họ mà phải là dạng có liên quan đến khí huyết, tạng phủ ví như da, thịt, móng tay, móng chân, tóc…..Khi có được 1 trong những thứ này, người luyện bùa sẽ luyện hóa chúng, tiếp theo đem dung hòa với chính máu của mình, trộn cả 2 với đất bùn để nặn thành 1 con hình nhân và khắc trên thân của nó ấn ký đạo pháp…Cuối cùng đem nung qua lửa bằng bùa chú. Sau khi thành công, tâm linh tương thông, cho dù người kia có trốn ở đâu, hoặc đã chết chôn dưới đất thì hình nhân này cũng sẽ chỉ dẫn cho người luyện bùa biết đúng chỗ để tìm.

Tư đang mải sờ lần, sờ mò mà nghe thầy Lương giải thích về bùa chú cũng ngồi im lắng nghe một cách chăm chú…..Việt khẽ rùng mình :

– Có thể….làm được cả chuyện đó thật hả thầy ?

Thầy Lương gật đầu :

– Làm được, tuy nhiên luyện hoá thứ bùa pháp sử dụng hình nhân này tiêu hao rất nhiều linh lực. Chưa kể đến, không thành công còn bị phản phệ, hoặc lỡ như không may, người bị tìm kiếm có pháp lực cao hơn người luyện bùa thì chính người luyện bùa sẽ trở thành con rối để cho đối phương điều khiển. Nhớ khi sư phụ tôi truyền lại cho tôi cách luyện hóa thứ bùa hình nhân này, sư phụ có dặn : Không trong tình huống cấp bách và không đoán biết được khả năng của đối phương thì không được phép sử dụng.

Tư nói :

– Cũng may mà tên thầy bùa kia không phải đối thủ của thầy…..Chẳng trách, lúc thầy mở cửa nhà, con thấy thầy mặt mũi tái nhợt, bước đi không vững, phải bám cả vào thành cửa……Suýt chút nữa thầy ngã quỵ rồi…Thầy mạo hiểm quá, đây là luyện bùa thành công, chứ nhỡ may thất bại….Con thật không dám tưởng tượng…

Thầy Lương đáp :

– Thực ra ta không hề thành công…..

Cả Việt cùng Tư ai nấy đều tròn mắt, Việt hỏi :

– Sao…lại thế ? Nếu không thành công….thì làm…sao mà thầy….tìm được đúng vị trí cái lô cốt ấy được chứ ?

Thầy Lương hạ tay nải trước bụng, mở tay nải, thầy lấy ra hài nhi sấy khô đã được quấn 1 lớp chỉ màu đỏ…..Vừa nhìn thấy thứ này, Việt giật mình, giọng hốt hoảng :

– “Quỷ….Linh Nhi”......Thầy Lương, sao…tự nhiên thầy…lại bỏ thứ này ra…?

Vội tấp xe vào lề đường, Việt thảng thốt, đổ mồ hôi hột…..Tư thì luôn tò mò, thấy vậy bèn nhổm người, ngó đầu lên xem. Tư không nhận ra thứ có hình như cái rễ cây, đen đen, quấn chỉ đỏ trong tay thầy Lương là 1 bào thai khô.

Tư cười cười :

– Có gì đâu mà ông chú sợ hãi thế ? Trong tay nải của thầy tôi còn nhiều thứ quái lạ hơn nhiều.

Việt run giọng :

– Nhưng…mà nó….nó….là…..

Thầy Lương trấn an Việt :

– Cán bộ đừng sợ, sau khi bị tôi thu phục…..Mặc dù vong nhi này có chút ngỗ nghịch, thế nhưng cũng nhờ có nó tôi mới tìm được vị trí của tên thầy bùa.

Thầy Lương nhớ lại thời điểm giữa trưa ngày hôm nay, lúc đó ở nhà ông Thìn, thầy Lương đóng cửa gian nhà nhỏ, một mình bên trong luyện bùa……

………………Khi nén nhang cuối cùng chỉ còn âm ỉ lại 1 chút tàn nơi chân hương….Ngọn nến thứ 5 vẫn chưa thể lên lửa, điều này đồng nghĩa với việc luyện hoá hình nhân đất của thầy Lương đã thất bại. Bản thân thầy cũng biết điều này, chống tay xuống đất, mồ hôi chảy ròng ròng. Cơ thể gần như kiệt quệ vì hao tổn sưc lực.

– Khục…khục….ta…thất…bại…rồi…

Đúng vào khoảnh khắc thầy Lương chấp nhận buông xuôi thì trong không gian nơi gian nhà nhỏ có thanh âm vang lên…

“ Lão già…chỉ…có….thế….thôi sao…? “

“He…he…he….Hi…hi…hi”

“ Xem…ra…lão…đã…yếu…hơn….lúc…bày…trận…pháp…bắt…ta…rồi “

“He….he…he……He…he..he…”

– “Quỷ Linh Nhi”, khục….khục…đúng…là….ta…đã già…yếu…thật rồi….Đến cả…một vong…nhi nhỏ bé…như ngươi cũng…không kiểm soát nổi…..Thật đáng…bị chê…cười…- Thầy Lương nói.

Thanh âm vang lên lanh lảnh :

“ Lão già….lão già thành ra lú lẫn thật rồi….Nếu…lão…muốn tìm….hắn ta….Lão..chỉ…cần sử dụng…hoặc dùng bùa chú phong ấn…..bắt ta….phải giúp lão…tìm người…là được…He he he…..lão quên mất….rồi phải không ? He…he…he “

– Ta..không quên…..Thực ra mục đích của ta ban đầu khi thu phục ngươi cũng chính vì điều này…..Ta muốn sử dụng ngươi để tìm tên thầy bùa ấy…Vì ta biết, ngươi là bùa ngải do hắn luyện thành….Nhất định ngươi sẽ cảm nhận được hắn thông qua quỷ khí. Thế nhưng….làm như vậy….ta chẳng khác nào…đám tà ma ngoại đạo….Lợi dụng…1 vong…nhi khổ sở, đáng thương….phục vụ cho mục đích của mình….Ta biết, tiểu quỷ nhà ngươi rất ghét ta….Chưa chắc sử dụng phong ấn ép ngươi mà ngươi chịu. Chi bằng….tự ta tìm cách…khác……Khục…khục…..Chỉ tiếc rằng, pháp lực của ta hiện tại suy yếu….Không thể….luyện hoá…nổi hình nhân đất sét….Cũng coi…như đây là ý trời….

Bốn bề im ắng không có lấy 1 tiếng động, sau vài giây…..Gịong nói của “Quỷ Linh Nhi” khẽ vang lên trong đầu thầy Lương :

“ Ý trời ? Liệu…đây có…phải là…ý trời…? “

“ Lão…già…đáng..ghét…..Tại sao…lão không…làm giống như….bọn chúng….Sai khiến ta….hại người….Muốn ta phục vụ theo…mệnh lệnh của chúng….Đó là lý do…mà ta…được tạo…ra….”

Thầy Lương mỉm cười, thều thào, lắc đầu đáp :

– Không đúng, không một đứa trẻ nào được sinh ra để làm những việc đó…..Có trách thì nên trách đám người xấu xa kia mà thôi….”Quỷ Linh Nhi”, ta hứa….sau này…sẽ tìm….được cho ngươi 1 nơi….an yên….phù hợp để ngươi…có thể siêu…thoát…..Khục…khục…

Dứt lời, thầy Lương phải chống 2 tay xuống đất, cảm giác mọi thứ trước mặt đang nhoè dần đi…….Đúng vào lúc ấy, ngọn nến cuối cùng trong cánh sao thứ 5 bùng lửa cháy…

“ Phừng “

Nén hương cắm trên bát gạo vẫn bốc lên làn khói dịu nhẹ……Dòng ấn ký thứ 3 được khắc trên thân con hình nhân đất loé lên ánh sáng đỏ rực. Tiếp theo, từ hình nhân đất sét xuất hiện 1 làn khói trắng bay tới bao phủ lấy cơ thể thầy Lương.

Thanh âm vang lên bên trong tâm trí thầy Lương :

“ Lão già…..ta…tự….nguyện….giúp cho…ông….”

“ Giờ….ta…với…ông…tâm…linh…tương…thông….Ông…sẽ….cảm…nhận…được….nơi…..ở…của….hắn…”.

Quay trở lại hiện tại……Tư rơm rớm nước mắt, Việt cũng khẽ cúi đầu…..Lúc này Việt không còn thấy sợ nữa, ngược lại Việt thấy thương cho “Quỷ Linh Nhi” nhiều hơn…Thầy Lương mỉm cười :

– Mọi chuyện trên đời đều có cái gọi là “Hữu Duyên”. Nào, mau đi tiếp thôi, hãy còn 1 vong nhi nữa đang chờ ta đến….”Quỷ Linh Nhi”, ngươi sắp có bạn rồi…..Ta mong là vậy….

Advertisement
';
Advertisement