Chap 69 : “ Bỏ Đốt ? “
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, thầy Lương hỏi Việt :
– Tình trạng hiện tại của chị nhà thế nào ? Cán bộ có biết không ?
Việt đáp :
– Sáng nay vợ tôi đã làm thủ tục ra viện, lúc đầu giờ tối tôi có gọi về cho bố mẹ vợ thì được biết cả ngày hôm nay cô ấy hoàn toàn bình thường. Không xảy ra vấn đề gì cả, hôm qua tôi có dặn bà ngoại bé Trà là đưa 2 mẹ con cô ấy sang bên nhà ngoại ở tạm vài hôm. Vì công việc điều tra phá án dưới xã hãy lu bu, tôi sợ mình không ở nhà thường xuyên được.
Thầy Lương nói :
– Xem ra vong nhi này oán khí cũng không quá nặng. Chiếc vòng tay cán bộ đeo cho chị nhà vẫn áp chế được nó. Tôi cũng nói luôn cho cán bộ yên tâm, việc trục vong ra khỏi người vợ cán bộ đối với tôi không khó. Tuy nhiên, vẫn phải tìm hiểu thật kỹ nguồn gốc dẫn tới xảy ra chuyện vợ cán bộ bị vong nhi đeo bám. Có như vậy mới hoá giải được triệt để căn nguyên của vấn đề. Ở nhà ông Thìn, lúc cán bộ bước vào, tôi ngay lập tức cảm nhận được trên người cán bộ có vương oán khí, đến bây giờ vẫn còn.
Việt thoáng giật mình :
– Thật…hả thầy ? Chẳng…lẽ cả tôi cũng bị ma ám sao ?
Thầy Lương đáp :
– Không hẳn, tà khí trên người cán bộ toả ra từ 1 thứ đồ vật khác….Cán bộ Việt, tôi hỏi câu này có hơi tế nhị….Tuy nhiên, cán bộ phải trả lời tôi sự thật, không được giấu giếm. Có như vậy tôi mới giúp được gia đình cán bộ.
Việt quả quyết :
– Có gì thầy cứ hỏi, tôi xin thề trên có trời, dưới có đất sẽ trả lời thật, không gian dối nửa lời.
Thầy Lương gật đầu :
– Tốt, nghe tôi hỏi đây…..Kể từ khi ở với nhau, hai người đã từng bỏ đốt lần nào chưa ?
Việt ngơ ngác không hiểu lắm :
– Bỏ đốt ? Bỏ đốt là gì vậy thầy ?
Tư ở sau nhanh nhảu giải thích :
– Bỏ đốt có nghĩa là phá thai đó….Ý thầy tôi là vợ chồng cán bộ đã phá thai, bỏ con lần nào chưa ?
Việt lắc đầu trả lời ngay tắp lự :
– Không, không bao giờ có chuyện đó….Vợ chồng tôi cưới nhau xong cũng mãi mới có con. Thời gian đầu 2 bên nội ngoại rất mong có cháu, cưới nhau mấy năm chưa thấy động tĩnh gì các cụ còn sợ nên bắt 2 vợ chồng tôi đi khám. Thầy có ơn với gia đình tôi nên tôi chia sẻ thật, bản thân tôi khó có con hơn người khác. Thêm tính chất công việc thế nên khi vợ mang bầu bé Trà, cả nhà ai cũng mừng. Thầy bảo như vậy làm sao tôi dám phá thai hay bỏ đốt chứ ?
Thầy Lương hỏi tiếp :
– Vậy trước khi cưới nhau hoặc hồi hai người chưa đến với nhau thì một trong hai người có quan hệ với ai để rồi xảy ra chuyện phá thai, bỏ đốt không ? Xin lỗi cán bộ, đây là chuyện tế nhị, thế nhưng biết được cặn kẽ sẽ càng dễ bề hoá giải hơn.
Việt đáp :
– Tôi xin thề là tôi không có, trước khi cưới Châu, tôi chưa từng yêu ai chứ nói gì đến quan hệ để có thai xong chối bỏ. Vợ tôi cũng là do gia đình 2 bên quen biết rồi sắp xếp gặp mặt. Vợ tôi là mối tình đầu của tôi luôn thầy ạ….
Thầy Lương suy nghĩ ít giây, đoạn hỏi 1 câu đi sâu hơn vào chuyện riêng tư của Việt :
– Vậy….còn vợ cán bộ thì sao ?
Việt ban đầu thấy có chút ngượng, nhưng sau nghĩ đây là cách để giúp vợ mình thoát khỏi cảnh vong hồn đeo bám nên vẫn trả lời :
– Vợ tôi cũng như tôi thầy ạ…..Chậc, chuyện này quả thực vô cùng tế nhị…Nhưng đến nước này không nói không được. Thực…thực ra….yêu nhau cũng phải gần 3 năm, thế….nhưng cả 2 vợ chồng tôi đều là tuýp người truyền thống, hơi cổ hủ 1 chút nên là tôi với vợ quyết định phải để dành cho tới đêm tân hôn. Thế cho nên, sau khi cưới….hai vợ chồng tôi mới quan hệ. Đó cũng là lần đầu tiên của cả 2…..Chính vì vậy, không thể nào có chuyện vợ chồng tôi làm cái việc thất đức đó trước khi cưới được.
Đã chia sẻ đến cả chuyện giường chiếu, chăn gối thì đúng là không tin không được….Đến như Tư, người từ đầu tới giờ luôn có thành kiến với công an, đặc biệt là Việt cũng gật gù nói :
– Con nghĩ chú ấy nói thật thầy ạ, có khi còn đang mong đẻ thêm đứa nữa….Như ở chỗ nhà con, đàn ông lấy vợ mà không đẻ được con trai thì bị ca cẩm nhức đầu. Lắm ông đi ăn cỗ mang tiếng vai vế bậc trên, mỗi tội không đẻ được con trai thế là bị xếp xuống chiếu dưới.
Như bị nói trúng nỗi lòng, Việt thở dài :
– Cậu Tư còn trẻ nhưng xem ra rất hiểu chuyện. Bản thân tôi con nào cũng là con, có con đã là may mắn lắm rồi. Nhưng bố mẹ tôi thực sự rất mong cháu trai, bé Trà năm nay cũng sắp vào cấp 1. Tôi con 1, ông bà cứ giục đẻ tiếp để mong có cháu trai nối dõi tông đường. Hầy, cũng vì điều này nên ông bà chấp nhận cho vợ chồng tôi mua nhà ra ở riêng, tạo điều kiện thoải mái nhất cho vợ chồng tôi sinh con….Thế nhưng, các cụ đâu có biết, bản thân tôi hiện giờ không thể có con được nữa.
Tư hỏi :
– Sao lại không được ? Chẳng phải trước đó chú cũng có con gái rồi đấy thôi ?
Việt nở 1 nụ cười nhưng nét mặt thoáng chút buồn :
– Sau khi có bé Trà thì tôi bị vôi hoá tinh hoàn dẫn đến vô sinh…Đó cũng là nguyên nhân khiến tôi khó có con. Đi khám các bác sĩ đều nói tôi may mắn, bởi chỉ cần chậm tầm 1 năm nữa thôi thì sẽ không thể có con được nữa. Vậy nên bé Trà đối với tôi giống như 1 món quà mà ông trời ban tặng. Một món quà vô giá….
Thầy Lương khẽ nói :
– Xin lỗi vì đã gợi lại chuyện buồn của cán bộ.
Việt mỉm cười :
– Có gì đâu thầy, kể ra thì tôi vẫn còn may mắn hơn nhiều người khác. Đi đến những chỗ khám bệnh về hiếm muộn mới thấy còn bao nhiêu mảnh đời đáng thương hơn mình. Tôi dù sao vẫn có 1 bé gái xinh xắn, ngoan ngoãn….Còn có những người hỏi ra, họ lặn lội hàng chục năm, đi khắp mọi nơi, từ lên rừng, lên núi, đi không thiếu 1 bệnh viện nào, cốt mong tìm cách chữa trị để có 1 đứa con mà cũng chẳng được. Ấy thế mà cứ hễ nghe người ta mách ở đâu có thầy, có thuốc là lại rảo bước chân lên đường. So với những người đó, tôi sao dám buồn được chứ.
Thầy Lương hỏi :
– Chuyện này vợ cán bộ có biết không ?
Việt đáp :
– Ban đầu tôi giấu không cho ai biết, hai bên nội ngoại đều không biết…..Có điều vợ chồng sống chung với nhau, vợ tôi bắt đầu để ý. Phần cũng vì bố mẹ tôi cứ mỗi lần gặp là lại hỏi chuyện con cái. Tôi chống chế công việc bận, muốn để bé Trà lớn chút nữa mới tính tiếp. Dù không nói nhưng bố mẹ tôi cũng khó chịu ra mặt, ông bà dần dần có ác cảm với Châu. Bóng gió đã chiều con dâu hết lòng mà không được như kỳ vọng. Rồi ông bà đổ lỗi do Châu không chịu đẻ vì thấy Châu lúc nào cũng công việc, ăn mặc đẹp, chính vì thế mới sợ đẻ. Vợ tôi biết ý nên cũng chủ động bảo tôi sinh thêm đứa nữa….Nhưng mãi không có, thế rồi vợ tôi mới đưa ra ý kiến là cả 2 vợ chồng cùng đi khám. Biết không thể giấu, tôi đành nói sự thật…..Tính ra Châu mới biết chuyện cũng chỉ tầm hơn 1 năm nay.
Tư buồn rầu nói :
– Chắc là cô ấy buồn lắm, mà sao chú không nói cho bố mẹ chú biết. Chẳng lẽ chú định để ông bà khó chịu, đay nghiến con dâu mãi sao….Trong khi đây đâu phải lỗi của vợ chú.
Việt thở hắt ra :
– Ừ, tôi cũng muốn nói….Nhưng thú thực nhìn bố mẹ mong mỏi như vậy lại không nỡ…
Tư cau mày :
– Hèn, tưởng cán bộ thế nào….Hừ, quyền to, đội trưởng oai phong, lẫm liệt thế mà hèn. Là người nhà nước đáng lý ra phải giải thích cho ông bà hiểu, phải đứng lên bảo vệ vợ mình. Đằng này, vừa làm bố mẹ buồn, vừa để vợ chịu thiệt thòi. Hoá ra chỉ giỏi việc bên ngoài, còn trong nhà chẳng xứng mặt thằng đàn ông…
– Tư, con lại nói năng bậy bạ rồi….- Thầy Lương lên tiếng.
Tư cãi :
– Con không nói bậy, rõ ràng là thế mà thầy…..Cái gì con cũng nghe thầy, nhưng chuyện này ông cán bộ đây đâu có đúng khi chọn cách im lặng, giấu giếm..
Việt nở nụ cười chua chát :
– Thầy đừng trách cậu ấy….Cậu ấy nói đúng, từ hèn thực sự dành cho tôi trong trường hợp này. Tôi không làm tròn bổn phận với cha mẹ, cũng không làm cách nào để vợ tránh được hiểu lầm từ phía bố mẹ. Cảm ơn Tư, sau ngày hôm nay tôi biết mình phải làm gì rồi. Thầy Lương nói về cậu không sai, tuy bộp chộp, nói năng đôi khi thiếu suy nghĩ nhưng cậu là 1 thanh niên cương trực, có chính kiến…..Rất đáng mặt đàn ông.
Tư nghe cán bộ Việt khen mà nhổm lên ghế nhìn thầy Lương hỏi lại :
– Thầy, thầy nói con thế thật hả thầy ? Hê hê hê…..Xem ra thầy cũng tự hào về con lắm chứ bộ….Thầy nhỉ ?
Thầy Lương chép miệng :
– Chậc, đừng có mà ở đó tự cao….Con cần phải tu tâm, dưỡng tính nhiều hơn nữa…..
Tư đáp :
– Thế nên đi đâu thầy phải cho con theo với….Có vậy mới tu tâm, dưỡng tính được chứ….Hề hề….
Đã lên đến huyện, Việt tính sẽ đưa thầy Lương về nhà bố mẹ vợ…..Nhưng gần đến nơi, thầy Lương nói :
– Cán bộ, thầy trò tôi sẽ không vào nhà mà ở lại trong xe….Chuyện trục vong, trừ ma không nên để nhiều người biết. Càng không để ảnh hưởng đến người già và trẻ em. Vì vậy tôi tính, cán bộ đón vợ về nhà…..Trở về đó, tôi sẽ tiến hành trục vong ra khỏi người vợ cán bộ.
Việt thấy như vậy vô cùng hợp lý……Xe dừng lại ngay trước cổng nhà ông bà ngoại bé Trà. Trước khi Việt xuống xe, thầy Lương xoè tay ra trước mặt Việt :
– Khoan đã, trên người cán bộ có giữ 1 đồ vật ẩn chứa tà khí của vong nhi….Hãy đưa nó cho tôi…
Việt không hiểu thứ mà thầy Lương nói là gì, Việt ấp úng :
– Là đồ vật gì thưa thầy ? Tôi…không hiểu…
Thầy Lương tiếp :
– Trước sáng nay khi đến nhà ông Thìn gặp tôi, có ai đưa cho hoặc cán bộ có nhặt được thứ gì hay không ?
Nói đến đây Việt sực nhớ là tối qua, mẹ vợ có đưa cho mình 1 cái nhẫn vàng….Việt cẩn thận giữ trong ví. Vội móc ví lấy ra cái nhẫn, đưa cho thầy Lương…
– Có…phải thứ này không thầy ? - Việt hỏi.
Nhìn chiếc nhẫn, thầy Lương gật đầu :
– Chính là nó, tôi có thể cảm nhận được mùi tà khí toả ra từ chiếc nhẫn này…..Được rồi, cán bộ vào nhà đón vợ đi. Lát nữa cứ nói thầy trò tôi là nhân chứng trong vụ án dưới xã, theo lên huyện để lấy lời khai….Đừng nhắc gì tới chuyện trục vong, trục quỷ….Tôi khắc có dự tính……Hừm…