Chap 70 : “Đánh 1 Ngất 2”.
Xuống xe, đứng bên ngoài cổng, Việt gọi lớn :
– Bố mẹ ơi, mở cổng cho con với….
Lúc này mới gần 7h tối, bên trong nhà vẫn còn sáng đèn, qua khung kính cửa sổ, Việt thấy bé Trà đang ngồi chơi cùng ông bà ngoại ở phòng khách. Nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi, bà Toan nhổm dậy, mở cửa sổ ngó nghiêng, cả bé Trà cũng nhòm theo bà.
– A, là bố cháu…..Bố cháu về rồi ông bà ơi.
Việt vẫy tay, tươi cười chào con gái…..Bà Toan cùng bé Trà đi ra mở cổng, bà Toan hỏi :
– Con về rồi à ? Đã cơm cháo gì chưa ? Để mẹ bảo cái Châu chuẩn bị cơm cho con ăn nhé.
Việt đáp :
– Dạ, con ăn dưới xã rồi mẹ ạ….Bé Trà có ngoan không mẹ ?
Cổng mở ra, bé Trà ôm lấy bố, Việt bế con nhấc bổng lên, Trà lém lỉnh :
– Con ngoan mà bố, hôm nay con ăn 2 bát cơm liền.
Xoa đầu con gái, bước vào trong sân, Việt hỏi mẹ vợ :
– Nhà con sao rồi mẹ ?
Bà Toan trả lời :
– Mẹ thấy sức khoẻ nó ổn định rồi, cả ngày hôm nay không thấy có biểu hiện gì lạ cả. Việt này, mẹ biết con là công an, không tin mấy chuyện ma quỷ…..Thế nhưng, con nghĩ xem, có khi nào ngôi nhà mà vợ chồng con đang ở có vấn đề gì không ? Mẹ đang tính đợi ít hôm nữa sẽ đi hỏi thầy hoặc là tìm thầy về nhà trừ ma, trừ tà. Các cụ dạy rồi, có thờ có thiêng, không tin nhưng cũng phải kiêng kị một số chuyện. Thế mới yên tâm con ạ.
Việt đáp :
– Kìa mẹ, mẹ mà làm vậy thì mọi chuyện càng rối thêm. Mẹ quên mất là hồi đầu tiên, lúc mới mua nhà, mẹ cũng thuê thầy về xem, thầy còn bảo ngôi nhà nằm trên mảnh đất có phong thuỷ tốt, rồi thì vượng khí ngút trời, con mà ở đấy kiểu gì cũng thăng quan tiến chức, sớm sinh con trai….
Bà Toan ấp úng :
– Thì….thời thế mỗi lúc mỗi khác, mấy năm trôi qua ai biết có chuyện gì xảy ra….
Việt tiếp :
– Thôi, mẹ đừng bàn chuyện này nữa kẻo vợ con suy nghĩ thêm lại sợ. Lát mẹ cho vợ chồng con gửi cháu, con với vợ con về qua nhà lấy 1 số đồ đạc. Con đi làm suốt thành thử ra cái gì để đâu con cũng không rõ, phải về đây nhờ Châu…Cô ấy đâu rồi mẹ ?
Trà chạy vào nhà gọi mẹ :
– Mẹ ơi, bố về rồi này…..Mẹ ơi.
Châu đang ở dưới bếp lau dọn giúp bố mẹ, thấy chồng đến thì vội rửa tay đi lên luôn.
– Anh về rồi ạ ? Công việc sao rồi anh ? Đã bắt được hung thủ chưa ?
Việt gật đầu đáp :
– Xong rồi em ạ, Châu này, mình gửi con ở nhà ông bà, giờ em đi với anh về nhà, anh cần lấy vài thứ đồ nhưng không biết để đâu.
Châu gật đầu :
– Vâng, thế vợ chồng mình về luôn….Anh đi xe máy đến đây ạ ?
Việt trả lời :
– Anh đi xe công vụ, đang đỗ ở ngoài….Trà, con ở lại với ông bà nhé, nếu bố mẹ về muộn con cứ ngủ với ông bà, nhớ ngoan nghe chưa ?
Trà vâng dạ :
– Con nhớ rồi ạ, con chào bố mẹ.
Châu và Việt cũng chào bố mẹ rồi đi ra xe….Bà Toan định nói gì đó nhưng lại thôi, cài then, khóa cổng xong, nhìn 2 vợ chồng Việt lên xe ô tô, bà Toan quay vào nhà nói với chồng :
– Cái thằng này gì cũng tốt, chỉ mỗi cái là ngang, bướng, nói không chịu nghe…
Ông chồng quay ra hỏi :
– Bà lại làm sao vậy ? Tôi thấy nó có cãi hay nói gì đâu mà bà bảo nó ngang ?
Bà Toan chép miệng :
– Thì vẫn cái chuyện tôi nói với ông đấy. Tôi bảo nó là nhà nó có ma, muốn tìm thầy về xem giúp vợ chồng nó nhưng nó cứ gạt đi. Còn lôi chuyện hồi mới mua nhà, tôi tìm thầy về xem bói, xem phong thuỷ…..Ý nó là mấy năm qua công việc nó vẫn vậy, ra ở riêng cũng 4-5 năm nay nhưng vẫn chưa có thêm con….Trong khi thầy hồi trước phán đất tốt, hợp phong thuỷ, ở kiểu gì cũng thăng quan tiến chức, sớm sinh con trai.
Ông chồng phì cười :
– Tôi thấy nó nói đúng mà, bà suốt ngày bói với toán, ma với quỷ. Hở tí là lại thầy, lại cúng. Thằng Việt nó là công an, còn là đội trưởng của đội điều tra….Sao nó tin mấy cái lời nhảm nhí của bà được. Con Châu bác sĩ bảo do cơ thể suy nhược, ra viện có làm sao đâu. Bà toàn làm quá mọi chuyện, rách ruột.
Bà Toan cáu :
– Ơ, thế hoá ra ông bảo tôi bịa chuyện con bé nổi điên, nổi khùng, gào rú, hú hét à ?
Ông chồng tặc lưỡi :
– Chả biết đâu mà lần…..Mà thôi, bà lặng im cho tôi xem thời sự. Cứ lải nhải, điếc đầu quá….Rảnh thì bà dạy con bé Trà nó học đi.
Bà Toan bực lắm nhưng biết tính chồng cũng ngang nên hai bà cháu kéo nhau ra chỗ khác. Vừa đi, Trà vừa nói với bà ngoại :
– Ông chẳng biết gì bà nhỉ ?
Bà Toan gật đầu :
– Ừ, kệ ông ấy….Để hôm nào bà lên lễ chùa, bà xin cho cháu gái bà 1 lá bùa bình an nhé. Giờ ra bà dạy phép tính nào…
[.......]
Về phần Châu, ngay khi mở cửa xe, Châu giật mình khi nhìn thấy ở ghế sau đã có 2 người ngồi.
– Anh….anh Việt….Ai…ai thế này ? - Châu hốt hoảng.
Việt vội giải thích :
– À, 2 người này là nhân chứng trong vụ việc ở xã D.N. Anh đưa họ lên huyện để xác nhận lời khai, hoàn tất hồ sơ vụ án.
Châu tiếp :
– Là…là họ có…liên quan đến tên giết người phải không ạ ?
Việt nói :
– Hai người họ có công giúp công an tìm ra tên sát nhân. Em đừng lo, họ là người tốt.
Nghe vậy Châu mới thở phào, khẽ cúi đầu Châu chào thầy Lương và Tư :
– Dạ, chào cụ….Chào…cậu…
Thầy Lương chào đáp lại :
– Vâng, chào chị…
Tư lấc cấc hơn khi chào bằng thứ tiếng Pháp học bồi :
– Bông dua ma đam..
Thắt dây an toàn, Châu quay sang hỏi chồng :
– Thế anh cần lấy đồ gì vậy ?
Nổ máy xe, vừa lái Việt vừa nói :
– À, là một vài giấy tờ anh để trong két sắt…..Nhưng không biết chìa khoá két để đâu..
Châu đáp :
– Có thế mà anh cũng quên, em để bên trong cái lọ hoa trang trí ở kệ ngoài hành lang. Hai vợ chồng chẳng thống nhất, chính anh bảo để đó còn gì. Có vậy thôi sao anh không gọi điện cho em, chẳng tiện hơn à, mất công chạy tận về đây….
Trước giờ không biết nói dối, thế nên cái lý do Việt nghĩ ra cũng khá củ chuối…..Còn đang lo Châu sau khi chỉ chỗ lấy khoá két sắt xong sẽ không muốn về nhà nữa thì có hơi rắc rối. Ngồi ghế sau, Tư thấy thầy Lương đang lén mở tay nải, tính lấy ra thứ gì đó…..Ánh mắt thầy nhìn lừ lừ về phía người phụ nữ vừa bước lên xe…
– Nhưng mà không sao, em cũng muốn ghé qua nhà lấy chút đồ, tiện dọn dẹp, còn lấy cả sách vở cho con nữa. Anh đấy, lắm lúc toàn làm mấy chuyện đâu đâu…- Châu nói tiếp.
Ngay sau câu đó, Tư thấy thầy Lương rút tay ra khỏi tay nải, ngồi điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Phía bên trên, Việt cũng thở phào nhẹ nhõm…..Trên đường trở về nhà Việt, mọi người im lặng, không ai nói với ai câu nào. Có sự xuất hiện của thầy trò Lương - Tư nên Châu cũng giữ kẽ, đúng như lời Việt kể, vợ của Việt là một phụ nữ rất biết ý tứ và tinh tế.
Chỉ còn cách nhà chừng 100m, Việt nói với thầy Lương :
– Bác Lương, sắp đến nhà tôi rồi. Lát nữa 2 người cứ ngồi đợi trong xe, tôi cùng vợ vào nhà lấy đồ xong sẽ ra ngay.
Tư nói :
– Ơ…nhưng mà chẳng phải…
Thầy Lương vội ngắt lời Tư :
– Vâng, chúng tôi biết rồi….Cán bộ cứ làm việc của mình, thầy trò tôi ở đây đợi.
Tư suýt chút nữa buột miệng nói ra điều không nên nói…..Tư không biết cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi chính là một tín hiệu ngầm giữa Việt và thầy Lương. Ngó sang bên thầy, Tư lại thấy thầy mở tay nải tính lấy cái gì đó. Ngay khi chiếc xe ô tô tấp vào lề đường ngay trước cửa nhà Việt.
Châu đang định mở khóa dây an toàn thì bất ngờ từ phía ghế sau, thầy Lương nhổm dậy, bất thình lình, thầy Lương chụp một miếng vải màu đen vào mặt Châu…..Tư tá hoả giật cả mình, vội đưa mắt, Tư nhìn lên ghế lái nơi Việt đang ngồi. Thế nhưng Tư không thấy Việt đả động gì cả. Thậm chí, sắc mặt của vị đội trưởng công an còn rất lạnh lùng không cảm xúc.
– Ưm….ưm…..anh….Việt…..cứu…em…..Anh….Việt……
Mặc cho Châu cầu cứu, Việt chỉ ngồi đó nhìn…..Châu dần lịm đi và bất tỉnh chỉ ít giây sau đó.
Nhìn người phụ nữ ngồi ghế trên đã không còn cử động, Tư hoảng hốt :
– Thầy…..thầy làm gì vậy ? Sao….sao…lại….
Thầy Lương đáp :
– Đừng lo, cô ấy chỉ ngất đi thôi…..Phải làm như vậy thì quá trình trục vong mới thuận lợi mà tiến hành được.
Tư hỏi Việt :
– Cán…bộ Việt cũng…biết chuyện này sao ?
Việt trả lời :
– Trước đó, thầy Lương cũng bày cho tôi cách này để giúp con bé Trà thoát khỏi “Quỷ Linh Nhi”.
Thầy Lương nhìn Việt :
– Được rồi, cán bộ mau đưa vợ vào trong nhà….Có thể tận dụng chiếc giường hôm qua chúng ta trục vong cho cháu Trà. Đi thôi….
Trong lúc Việt đang loay hoay bế Châu ra khỏi xe thì ở ghế sau, Tư thấy miếng vải đen khi nãy thầy Lương dùng rơi xuống sàn. Cầm lên Tư hỏi :
– Trong này có tẩm thuốc mê phải không thầy ?
Thầy Lương mải buộc lại tay nải nên chỉ đáp :
– Nói đúng hơn là 1 loại mê hồn hương do ta bào chế từ thảo dược…..Nó sẽ khiến con người ta chìm vào giấc ngủ nhanh chóng….
– Hít hà…..Bảo sao nó có mùi thơm dễ chịu thế….- Tư hồn nhiên cầm miếng vải đưa lên mũi ngửi ngửi.
Thầy Lương quay lại nhìn thì tròn mắt giật mình :
– Thằng ngốc này…..sao lại đi ngửi thứ đó….
Lúc này Tư mới nhận ra mình vừa làm 1 chuyện ngu không thể tả…..Tư thấy mọi thứ trước mắt đang dần nhoè đi….Tay chân bủn rủn không còn sức lực, cảm giác mơ màng buồn ngủ ập đến mạnh mẽ khiến Tư chỉ muốn nhắm mắt lại và nằm xuống…
– Thầy….ơi…con….buồn…..
“Bịch”
Chưa nói hết câu, Tư đã đổ gục xuống ghế sau nằm bất động……Thầy Lương lắc đầu thở dài ngao ngán :
– Thôi thì đành để nó ngủ lại đây vậy…..Tiểu tử ngốc…