Chap 71 : “Mẫu - Tử”
Thầy Lương đi vào trong nhà, cùng lúc Việt đang bước xuống cầu thang….Không thấy Tư đâu, Việt hỏi :
– Cậu thanh niên kia đâu thầy ?
Thầy Lương đáp :
– Chậc, nó nhặt cái khăn lên xong tự đưa vào mũi ngửi, giờ đang nằm ngủ ngoài xe.
Việt nói :
– Chết, sao lại bất cẩn thế….Được rồi, thầy để tôi ra đó cõng cậu ấy vào nhà. Nằm trong xe nguy hiểm lắm, ngạt khí chết người như chơi.
Dứt lời, Việt chạy nhanh ra chỗ đậu xe, Việt thấy thầy Lương có mở hé cánh cửa, chắc là thầy sợ Tư ngủ bị ngạt nên không đóng kín. Việt thở dài, khẽ lắc đầu :
– Để như này thì có mà trộm nó luộc hết đồ mà bế cả người đi cũng nên….Chán thầy trò nhà này thật chứ….
Chật vật mới cõng được Tư ra khỏi xe, Việt đóng cửa xe xong khoá lại…..Vào đến nhà, để Tư nằm xuống ghế dài nơi phòng khách, lau mồ hôi, Việt nói :
– Cậu ta nặng khiếp thầy ạ. Ổn rồi, giờ phải làm gì tiếp đây, thưa thầy ?
Thầy Lương kêu Việt đóng rồi khoá cửa lại, sau đó cùng Việt lên trên tầng….Lúc này Châu đang nằm ngủ say trên chiếc giường của bé Trà. Việt nhanh nhảu :
– 8 tấm gương hôm trước thầy dùng vẫn còn. Tôi để bên ngoài, có cần lấy không ạ ?
Thầy Lương lắc đầu :
– Không cần, “Bát Môn Phục Quỷ Trận” được sử dụng khi cần trấn áp những linh hồn tà ác chứa đầy quỷ khí hoặc đã hoá thành quỷ dữ. Trường hợp “Quỷ Linh Nhi” là 1 ví dụ, không những đã trở thành tiểu quỷ, trước đó “Quỷ Linh Nhi” cũng theo sự điều khiển của tên thầy bùa làm hại nhiều người. Chính vì vậy, quỷ khí của nó rất mạnh, vì thế mới phải dùng đến “Bát Môn Trận”. Còn vong nhi đeo bám trên người vợ cán bộ thực chất chỉ là 1 oan hồn nhỏ bé, có điều gì đó khiến cho nó mang oán niệm với vợ của cán bộ, từ đó bám theo không dứt.
Thầy Lương bước tới bên cạnh giường, khẽ chụm 2 ngón tay trỏ và ngón giữa lại rồi đặt lên trán của Châu. Nhắm mắt lại, thầy Lương cảm nhận linh hồn vong nhi đang ẩn trong cơ thể Châu.
Chừng 1 phút sau, mở mắt ra….Thầy Lương nói :
– Ta hiểu rồi, cũng giống như “Quỷ Linh Nhi”, linh hồn nhỏ bé này thật đáng thương…Vốn dĩ nó đeo bám vợ cán bộ không có ý xấu…Tuy nhiên, vì cán bộ đem bùa “Quỷ Linh Nhi” về nhà, chính vì lý do này, vong nhi kia đã tiếp nhận quỷ khí của “Quỷ Linh Nhi” để rồi dần trở nên đáng sợ. Chẳng trách, dù đã thu phục “Quỷ Linh Nhi” nhưng ta vẫn cảm thấy trong ngôi nhà này còn có điều gì đó chưa được hóa giải. Giờ mọi chuyện đều đã rõ cả rồi..
Việt vội hỏi :
– Thầy Lương, vậy vong nhi này từ đâu mà có…..Liệu có phải trước đó ngôi nhà này đã xuất hiện hồn ma không ?
Thầy Lương chững lại vài giây, không biết thầy nghĩ gì….Nhưng sau đó thầy Lương thở dài, đoạn đáp :
– Hừm, chuyện này có lẽ để sau hãy bàn tới…..Điều quan trọng trước mắt cần làm bây giờ chính là tìm cách trục vong ra khỏi người vợ cán bộ. Càng để lâu, e càng sinh biến.
Việt vâng dạ :
– Trông cậy cả vào thầy….Xin thầy ra tay cứu giúp vợ chồng tôi. Sau khi xong việc, chúng tôi nhất định hậu tạ thầy đầy đủ.
Thế nhưng thầy Lương khẽ lắc đầu….
– Không, việc trục xuất linh hồn, hóa giải sân hận của vong nhi lần này sẽ do vợ cán bộ tự tay làm. Ta chỉ là người chỉ điểm, bày cách mà thôi. Còn thành hay bại phải dựa vào cái “Tâm” của người thực hiện.
Việt ấp úng :
– Nhưng…chẳng phải trước đó thầy nói sẽ ra tay trục vong giúp vợ tôi sao ? Bây giờ lại để vợ tôi tự làm là thế nào ?
Thầy Lương nói :
– Mọi sự việc trên đời đều có biến số, âm dương, ngũ hành luôn chuyển động không ngừng. Có thể lúc trước tôi nói vậy là bởi đó là cách tốt nhất giúp cho gia đình cán bộ. Nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi, nếu tôi ra tay thì sẽ không phải là cách tốt nhất nữa. Có câu, mọi chuyện đôi khi phải thuận theo ý trời. Có những việc, nhất định phải tự mình làm thì mới là tốt nhất. Tôi trước giờ hành sự đều luôn lựa chọn phương án tối ưu, phải làm sao cho cả người sống lẫn người chết được thanh thản, nhẹ nhàng. Khúc mắc do mình tạo ra, tự mình gỡ rối chẳng phải dễ dàng nhất hay sao ?
Dứt lời, thầy Lương lấy trong tay nải ra 1 cái lọ nhỏ bằng ngón tay cái, mở nắp lọ, đưa lên mũi của Châu…..Sau khi hít mùi hương toả ra từ trong chiếc lọ, chừng 1 phút sau Châu lờ mờ mở mắt tỉnh lại. Thấy mình nằm trên giường trong phòng con gái, Châu giật mình ngồi vội dậy.
Nhìn Việt, lại nhìn có cả ông cụ khi nãy ở trong xe, Châu hoảng sợ ngồi lùi về phía thành giường…..Miệng ấp úng, chỉ tay về phía thầy Lương nói :
– Ông….ông định làm…gì tôi…..Chính ông…đã chụp thuốc mê….khiến tôi ngất đi…
Việt bước đến định giải thích :
– Châu, em bình tĩnh lại…..Thầy Lương làm như vậy là để giúp em….Ông ấy không có ý xấu…
Châu lắc đầu, yêu cầu Việt đừng lại gần :
– Cả….anh nữa…..Tại sao anh làm thế ? Rốt…cuộc…các người định làm gì tôi…?
Thầy Lương nói :
– Tôi muốn giúp cô thoát khỏi sự đeo bám của vong nhi……Có phải trong 2-3 ngày gần đây, cô luôn nhìn thấy hình ảnh về 1 đứa bé con lúc nào cũng bám lấy cô trong cả giấc ngủ đúng không ?
Châu mặt tái mét, mồ hôi đổ ra lấm tấm, giọng run run, Châu hỏi :
– Sao….sao ông biết….?
Thầy Lương tiếp :
– Tôi còn biết đứa trẻ này tính tới thời điểm hiện tại đã được 1 tuổi, từ đâu xuất hiện và tại sao nó lại bám theo cô. Nghe đây, vong nhi đó có oán niệm đối với cô. Tạm thời nhờ đeo chiếc vòng tay của tôi mà cô không bị nó quấy phá. Thế nhưng, nếu không tìm cách hoá giải, khi linh lực trên chiếc vòng mất đi, cô sẽ bị nó hại….Nhẹ thì điên loạn, nặng thì mất mạng. Chắc hẳn với những gì cô trải qua trong mấy ngày vừa rồi, cô biết tôi không hề hù dọa, đúng chứ ?
Nghe xong những lời này, Châu lạnh buốt cả sống lưng….Ánh mắt thẫn thờ khẽ liếc nhìn sang phía Việt rồi lại nhìn thầy Lương như đang cầu cứu.
Thầy Lương thở hắt ra, có vẻ như thầy Lương hiểu ý của Châu nên khẽ nói :
– Cán bộ Việt, sau đây ta sẽ chỉ điểm giúp vợ cán bộ hoá giải oán niệm của vong nhi….Việc này là bí mật giữa thầy bùa và người bị ma ám. Do đó, cán bộ ở lại đây không tiện. Cảm phiền cán bộ đi xuống dưới nhà, giúp ta trông nom thằng nhóc Tư. Như vậy được chứ ?
Việt có chút lo lắng vì Châu mới đây còn đang hoảng loạn, Việt nhìn Châu hỏi :
– Châu, em…ổn không ?
Châu gật đầu đáp :
– Anh ra ngoài đi, em ổn…..Khi nãy em đã trách nhầm anh với thầy Lương đây rồi…
Việt cúi đầu trước thầy Lương :
– Trăm sự nhờ thầy…..Tôi ở dưới nhà, nếu có chuyện gì xin thầy cứ gọi.
Nói xong Việt mở cửa bước ra ngoài, đi xuống phòng khách xem Tư đã tỉnh lại chưa….Ngay sau khi Việt đi, Châu bước vội xuống giường, quỳ hai chân, chắp tay, khấu đầu trước thầy Lương mà van xin, cầu khẩn :
– Hu…hu….thầy là bậc cao nhân…..Thầy đã biết rõ tường tận mọi chuyện thì nhất định sẽ có cách cứu giúp cho con……Con dập đầu lạy thầy, thầy làm ơn làm phước….Con xin đội ơn thầy..
Đỡ Châu dậy, thầy Lương nói :
– Không cần làm thế, nếu tôi không muốn giúp thì đã không đến đây. Nhưng tôi nói trước, tôi đuổi khéo chồng chị ra khỏi phòng là muốn tốt cho chị, muốn để chị hoá giải oán nghiệp trước mắt nhưng không vì thế mà đồng nghĩa tôi có ý bao che cho chị. Cán bộ Việt là người tốt, lại vô cùng yêu thương, tin tưởng vợ. Tôi không muốn anh ấy phải thất vọng trong lúc này. Trên đường đi, chúng tôi có nói chuyện, và tôi cũng hỏi một số vấn đề liên quan đến việc con cái giữa 2 vợ chồng. Tôi được biết, cán bộ Việt sau khi có bé Trà thì đã không thể có con được nữa. Thế nhưng vong nhi đeo bám trên người chị lại có liên kết tâm linh, cụ thể ở đây là tình mẫu tử với chị……Chị có con với người khác và đã phá thai…..Đây chính là lý do tại sao, vong nhi này luôn bám theo chị. Tôi nói đúng chứ ?
Châu nghe thầy Lương nói đến đâu mà rùng mình sởn gai ốc đến đấy……Hoá ra, khi nãy thầy Lương nói Việt ra ngoài là vì muốn tạm thời giấu cho Châu chuyện này. Trước mặt thầy Lương, Châu không dám gian dối nửa lời…Cũng bởi vị cao nhân này chỉ gặp mặt lần đầu đã kể vanh vách tất cả những bí mật mà Châu giấu kín suốt thời gian qua thì làm sao Châu dám giấu giếm.
Châu bật khóc, những giọt nước mắt lã chã cứ thế rơi xuống mu bàn tay đang run lẩy bẩy…..Châu thổn thức :
– Con….khổ lắm….thầy ơi……Hức….hức….hức…..Nhưng….lúc đó…nếu...không bỏ đi…thì con…cũng chẳng biết phải làm gì nữa…..Hu..hu..hu…..