Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 74 : “Mắt Mèo”.

[.........]

Ngày hôm sau, Châu dậy rất sớm….Cả đêm qua Châu thao thức, trằn trọc, phải đến gần 2h sáng thì Châu mới chợp mắt được 1 lúc. Mở mắt tỉnh dậy cứ ngỡ đã ngủ 1 giấc dài….Thế nhưng nhìn đồng hồ lúc này mới chỉ 5h30 phút sáng. Thầy Lương nói đúng, kể từ lúc đeo chiếc vòng tay, Châu không còn nhìn thấy ảo giác đáng sợ, cũng không mơ thấy những giấc mơ mang ám ảnh kinh hoàng nữa. Không phải Châu không biết về việc mình bị vong nhi đeo bám. Ngược lại ngay trong cái đêm đầu tiên khi Việt đem về nhà một số vật chứng thu được tại hiện trường án mạng, đêm đó Châu đã nằm mơ thấy 1 đứa bé trèo lên giường rồi trườn lên bụng của mình….Lúc giật mình, hoảng hốt tỉnh dậy, Châu đã có cảm giác bất an và nghĩ đến việc mà mình từng làm cách đó khoảng hơn 1 năm trước : Phá thai…..Cho tới buổi chiều hôm ấy lúc ở công ty, khi Châu đi vệ sinh xong đứng rửa tay và tiếp tục nhìn thấy hình ảnh đứa bé kia bấu chặt lấy người Châu trong gương…Cuối cùng, đỉnh điểm của sự sợ hãi chính là lúc nhân viên bê cái thùng giấy đựng hàng mẫu vào cho Châu để rồi khi Châu mở ra và nhìn thấy bên trong thùng là 1 đứa bé đỏ hỏn nằm co ro với thân mình vẫn còn dính đầy máu lẫn nước ối…..Châu chắc chắn, mình đã bị ma ám.

Bước xuống giường, kéo chăn đắp lên ngang ngực cho con gái…..Châu mở cửa sổ, nhìn ra bên hông nhà….Cánh cửa vừa mở ra, Châu đã giật mình bước lùi chân lại…Trước mặt Châu, đang ngồi chồm hỗm trên bờ tường riễu là 1 con mèo đen có cặp mắt xanh như màu ngọc bích. Con mèo cứ thế giương đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Châu. Hình như nó không sợ người nên dù thấy Châu mở cửa, nó vẫn cứ ngồi đó không chịu bỏ đi.

Run run đôi bàn tay, Châu kéo cánh cửa đóng lại…..Trong lòng dấy lên 1 nỗi bất an.

– Con…con mèo này…là sao vậy chứ ? - Châu tự nhủ.

“Cạch…Cạch”

Bất ngờ tay nắm cửa phòng phát ra tiếng động như bên ngoài có người đang cố mở cửa khiến Châu giật mình. Tính Châu ở nhà đi ngủ hay chốt cửa trong nên dù ở nhà bố mẹ Châu cũng quen tay làm vậy. Còn đang hoang mang thì…

“Cộc…Cộc…Cộc”

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Châu run giọng hỏi :

– Ai…ai đấy…?

– Anh đây, mở cửa cho anh với. - Châu nhận ra đó là giọng của chồng mình.

Vội bước nhanh tới mở cửa, nhìn thấy Việt, Châu thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ hãi, lo lắng cũng nhờ vậy mà tan biến.

– Anh về rồi, phù, làm em sợ quá…

Thấy sắc mặt Châu có vẻ không tốt, Việt hỏi :

– Em sao vậy ? Lại nằm mơ thấy ác mộng à ?

Châu lắc đầu đáp :

– Không, em không mơ gì cả….Chỉ là trằn trọc khó ngủ, chợp mắt được lúc thì lại dậy. Anh về sớm thế này chắc cả đêm qua lại không ngủ phải không ?

Việt bước tới giường, vén tấm màn, khẽ chạm nhẹ vào má con gái, đoạn Việt trả lời câu hỏi của Châu :

– Anh cũng ngủ được gần 3 tiếng rồi. Hôm qua sau khi đưa thầy Lương về thôn D.N, anh quay lại trụ sở công an xã để cùng đội hoàn tất hồ sơ vụ án. Làm đến 1h mới xong, ngủ 1 giấc, anh đặt báo thức 5h dậy rồi chạy xe máy về đây luôn. Về đúng lúc bố đi tập thể dục, anh tính ngồi ngoài phòng khách, định không làm phiền để 2 mẹ con ngủ, cơ mà nhớ con quá nên mở cửa xem sao. Qua thầy Lương cũng dặn, thời gian này anh phải thu xếp ở gần em nhiều hơn, có gì còn hỗ trợ em nữa.

Châu ấp úng :

– Thầy…thầy Lương có nói gì với anh không ?

Việt trả lời :

– Không, thầy ấy chỉ dặn anh ở bên cạnh em thôi. Thầy bảo cần làm gì, thầy đều nói với em cả rồi.

Châu có hơi bối rối :

– À vâng…vâng, em hỏi…vì sợ thầy có dặn dò thêm anh chuyện gì không…Mà…anh không định hỏi em gì à ?

Việt nhìn Châu, đối diện với Việt lúc này khiến Châu không dám nhìn thẳng vào mắt chồng….Châu cúi mặt, điệu bộ lúng túng….Việt đáp :

– Có đấy, anh cũng đang định hỏi em đây..

Nghe chồng nói vậy, Châu thấy sợ, hai bàn tay đan vào nhau khẽ run run….Châu cố gắng trấn an bản thân, chờ đợi, đón nhận những câu hỏi, những sự sỉ vả dồn dập tới từ Việt. Cả đêm qua, Châu thao thức là vì sợ thầy Lương sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho Việt biết. Cũng phải thôi, cho dù thầy Lương không nói thì Việt cũng sẽ hỏi.

Thế nhưng, những nỗi lo trong suy nghĩ của Châu đều không đúng….Châu bất ngờ khi câu hỏi của Việt lại là…

– Thế thầy Lương đã bày em cách để hoá giải oán niệm của vong nhi đó như thế nào ? Em phải nói thì anh mới hỗ trợ cho em được chứ ?

Châu tròn mắt :

– Sao…sao cơ ạ ?

Việt nhíu mày :

– Còn sao nữa, thầy Lương bảo em làm sao ? Giờ em lại hỏi anh ?

Châu định thần lại, miệng ấp úng :

– À..vâng…vâng…..Thầy Lương nói, điều đầu tiên cần làm chính là phải tìm lại được phần thi thể của vong nhi đó.

Việt có hơi hoang mang :

– Nhưng…làm sao mà tìm được chứ ? Biết ở đâu mà tìm bây giờ…?

Châu đáp :

– Em biết phần thi thể đó được chôn ở đâu…..Bởi vì….

– Em biết thật sao ? Vậy thì tốt quá rồi, em chuẩn bị đi…..Anh sẽ chở em đến đó, bé Trà cứ tạm thời gửi ông bà ngoại. Vậy anh ra ngoài đợi em nhé…- Châu chưa nói hết câu đã bị Việt cướp lời.

Không chỉ vậy, Việt còn sốt sắng, vội vàng hơn cả Châu…..Chẳng để Châu kịp nói thêm, Việt mở cửa bước nhanh ra bên ngoài. Nhìn theo chồng, Châu khẽ rơi nước mắt. Châu hiểu tất cả, không phải Việt không biết, mà là Việt đang cố gắng không để Châu phải chịu thêm tổn thương nào nữa.

Châu khóc nấc lên nghẹn ngào :

– Anh Việt….em thật không xứng với anh….

Chừng 10 phút sau, Châu thay đồ xong đi ra….Thấy Việt đang nói chuyện với bà Toan…

– Mẹ, mẹ cho vợ chồng còn gửi cháu nhé. Con đưa vợ con đi có việc, xong bọn con sẽ về. Có gì lát mẹ vào trong giường nằm với bé Trà, con bé dậy không thấy bố mẹ đâu lại khóc.

Bà Toan đáp :

– Ừ, hai đứa cứ đi đi, không phải lo….Con bé ở nhà với ông bà ngoan lắm. Mà con đưa vợ đi đâu vậy ? Cẩn thận, nó mới ốm dậy….

Châu trả lời thay chồng :

– Dạ, chồng con đưa con đi viện khám lại mẹ ạ. Mẹ trông cháu giúp con…Có khi vợ chồng con phải chiều tối hoặc mai mới về.

Hai vợ chồng chào mẹ rồi lên xe máy rời đi……Việt hỏi Châu :

– Vậy giờ mình đi đâu hả em ?

Châu trả lời :

– Lên bến xe thành phố…..Sau đó chúng ta sẽ bắt xe đi Hải Phòng.

Việt gật đầu :

– Anh biết rồi, em ngồi vững nhé. Có thể anh sẽ đi nhanh một chút.

Châu ôm lấy Việt, vẫn như vậy, Việt chỉ làm theo những gì Châu yêu cầu mà không một chút mảy may thắc mắc hay đặt lấy một câu hỏi. Chiếc xe máy phóng vụt đi khi trời hãy còn tờ mờ sáng.

Điều khiển xe chở vợ ngồi sau, Việt nhớ lại câu nói hôm qua của thầy Lương trên đường về thôn D.N :

“ Để hoá giải được oán niệm của vong nhi sẽ là 1 hành trình không mấy dễ dàng với cả 2 vợ chồng cán bộ. Thành bại tại “tâm”, biết đâu trong “hoạ” lại xuất hiện cả “phúc”. Hãy bên cạnh và giúp cho cô ấy “.

Việt thầm nghĩ :

“ Thầy Lương nói đúng, có những chuyện phải tự mình giải quyết….Thầy yên tâm, nhất định vợ chồng tôi sẽ không phụ công ơn của thầy….Cảm ơn thầy…”

[.........]

Hơn 6h sáng, tại nhà ông Thìn…..Dù ngủ muộn nhưng bao giờ thầy Lương cũng dậy rất sớm. Khi Tư mở mắt đã không thấy thầy Lương đâu, mở cửa bước ra ngoài, Tư thấy thầy đang đứng bên ngoài sân, hai tay chắp phía sau, mắt hướng nhìn lên trên trời như đang xem xét, ngắm nghía thứ gì đó.

Tư cũng ngó thử lên xem rốt cuộc thầy Lương đang nhìn cái gì…..Bầu trời buổi sáng sớm chẳng có gì đặc biệt, nắng chưa xuất hiện nên mây cứ nhờ nhờ, xám xám, đêm qua sương xuống khiến không khí có cảm giác âm ẩm.

– Thầy, thầy đang ngắm gì vậy ? - Tư hỏi.

Thầy Lương mỉm cười :

– Chẳng ngắm gì cả, buổi sáng tranh thủ hít lấy chút khí trời cho khí huyết lưu thông…..Xem ra, hai người họ đã bắt đầu đi rồi…

Tư gãi đầu thắc mắc :

– Hai người nào ạ ? Ý thầy là vợ chồng ông Thìn ?

Thầy Lương đáp :

– Không, là vợ chồng cán bộ Việt…..Họ đã bắt đầu chuyến đi để gỡ rối nút thắt trong lòng của cả hai.

Tư ầm ờ :

– À, hôm qua trên xe con cũng có nghe qua…..Nhưng con thấy lạ 1 điều là sao thầy không giúp họ. Lần trước chỉ sang đám ma cụ Đa mà thầy giúp nhiệt tình lắm, mặc dù chẳng quen biết gì nhà ông Đu. Thế mà lần này, thầy để kệ 2 vợ chồng họ tự giải quyết….Hê hê, chắc là thầy cũng không ưa tay cán bộ đó giống con phải không thầy ?

“ Cốp “

– Ái da….đau..con thầy ơi…..

Thầy Lương nheo mắt nhìn Tư :

– Ăn nói linh tinh, ta làm chuyện gì cũng đều có lý do của mình. Cán bộ Việt là người tốt, sao ta lại không muốn giúp. Tuy nhiên chuyện này không chỉ đơn giản là hoá giải oán nghiệp của vong nhi, mà còn hoá giải cả những khúc mắc, nặng nợ của người lớn. Về vấn đề này, ta không can thiệp, vẫn là tự để họ giải quyết thì hơn.

Tư vừa xoa đầu vừa hỏi :

– Mà thầy bảo họ đi rồi ? Thế họ đi đâu vậy thầy ?

Thầy Lương đáp :

– Họ đang đi cứu lấy những vong nhi đáng thương khỏi 1 kẻ nuôi ngải độc ác…

Dứt lời, thầy Lương bước vào trong nhà, không để Tư hỏi thêm gì nữa….

[......]

6h30 phút sáng, vợ chồng Việt đã lên xe khách đi Hải Phòng…..Trên xe chỉ có vài người mua vé từ bến. Chắc có lẽ lát nữa xe sẽ vừa chạy vừa bắt khách dọc đường.

– Kể ra anh biết đi xa như thế này thì đã mượn xe ở cơ quan hoặc nhờ cậu Tiếp chở mình đi. Chứ đi xe kiểu này sợ còn lâu mới đến. - Việt nói.

Châu khẽ cười :

– Thôi anh, ai lại để chuyện riêng xen lẫn việc công…..Làm thế không tiện, em đang sợ anh đi thế này nhỡ có việc đột xuất thì sao ?

Việt đáp :

– Không lo, sau khi hoàn tất hồ sơ, anh cũng đã xin nghỉ phép 3 ngày. Mọi người trong cơ quan cũng biết em mới nhập viện hôm trước nên cũng tạo điều kiện.

“Miao…..Miao…..Miao”

Đang nói chuyện với chồng, bông Châu giật mình khi nghe thấy tiếng mèo kêu phát ra từ đâu đó…..Quay đầu về sau nhìn nhưng phía sau chỉ có 2 ông bà già cùng 1 thanh niên trẻ đang ngồi. Hơn nữa, trên xe thì làm gì có mèo, nếu có mèo, phụ xe đã đuổi hoặc bắt rồi.

– Em tìm gì vậy ? - Việt hỏi.

Châu ấp úng :

– Anh Việt, anh có nghe thấy tiếng mèo kêu không ?

Việt lắc đầu :

– Không, làm gì có…..

“Miao….Miao…Miao”

Nhưng rõ ràng có tiếng mèo đang vang lên văng vẳng bên tai Châu……Thế nhưng nhìn thái độ của những người trên xe thì hình như chỉ có 1 mình Châu nghe thấy. Không ai nghe được tiếng mèo kêu, nhưng thực sự ở bên dưới gầm xe, chỗ nhà xe để đồ, để hàng hóa mà khách nhờ vận chuyển…..Trong bóng tối nơi những thùng hàng xếp dưới gầm xe, có hai đốm sáng vừa ánh lên màu ngọc bích..

“ Miao…..Miao…..Miao

Advertisement
';
Advertisement