Chap 75 : “Chuyến Đi Hải Phòng”.
Không ngoài dự đoán của Việt, sau khi rời bến thì xe bắt đầu chạy lòng vòng để bắt khách. Xe di chuyển chậm, phụ xe liên tục mở cửa nhìn ra bên ngoài để vẫy gọi….Thế nhưng chẳng hiểu sao vẫy đến ai thì người ta đều lắc đầu không muốn đi.
Tài xế càu nhàu :
– Ngày khỉ gió gì mà bắt mãi không được thêm mống nào thế nhỉ ? Bình thường chạy một vòng là đã được 1 nửa số ghế rồi….Hôm nay cứ như phải vía.
Thanh niên phụ xe ngó phía trước thấy có 1 nhóm phải đến 4-5 người đang đứng chờ xe, trục đường này thì đa phần là đợi bắt xe đi Hải Phòng.
– Uây….uây….Xe Thái Bình - Hải Phòng đây, bác tài dừng lại chút….Các cô, các chú chờ xe đi Hải Phòng phải không ạ ? - Tay phụ xe hỏi.
Một người trong nhóm đợi xe đáp :
– Đúng rồi, xe này có về bến Niệm Nghĩa không ?
Phụ xe cười hớn hở :
– Có, có chứ….Xe tụi em về đến tận bến Cầu Rào, có qua Niệm Nghĩa….Nào nào, mọi người lên xe đi ạ….Đồ để đó em cho vào thùng xe cho.
Tưởng bắt được nhóm khách ngon sau mấy lần vẫy hụt từ sáng tới giờ….Nhưng ai ngờ, vừa bước lên xe, một người đã bịt mũi, nhăn mặt, đoạn bước xuống luôn :
– Ui, cái xe này có mùi gì đó khó ngửi thế…..Thum thủm, thối thối như mùi chuột chết ấy. Thôi, chúng tôi không đi đâu, ngồi từ đây sang Hải Phòng mà ngửi cái mùi này có mà chết ốm. Để đồ lại cho tôi…
Phụ xe ngơ ngác, chạy lên xe hếch mũi ngửi ngửi….Thế nhưng chẳng thấy mùi gì cả, quay lại nhìn mấy người khách, tay này cằn nhằn :
– Đùa, ông chú mũi bị làm sao…..Xe chúng tôi mới vệ sinh, rửa sạch sẽ chiều qua. Làm gì có mùi gì….
Tài xế cũng không ngửi thấy mùi như vị khách kia vừa nói, quay lại hỏi mấy khách ngồi trên xe từ trước :
– Mọi người có thấy mùi thối gì không ạ ?
Vợ chồng Việt lắc đầu :
– Không có mùi gì cả bác tài...Chỉ là xe đi chậm với dừng bắt khách lâu quá. Lên xe từ lúc 6h30, bây giờ đã gần 7h đến nơi rồi vẫn loanh quanh trong thành phố.
Mấy người ngồi sau cũng đồng tình với Việt….Phụ xe nói :
– Đấy, có ai ngửi thấy mùi gì đâu….Thôi, đứng đây phải nửa tiếng nữa mới có xe, mọi người lên đi rồi em kêu bác tài chạy 1 mạch.
Nhưng ông chú kia vẫn nhất định là trên xe có mùi thối, nhất quyết không chịu đi….Dùng dằng mãi, cuối cùng tay phụ xe đành phải để đồ lại mà không nài khách nữa. Khi xe lăn bánh, hắn còn chửi đổng :
– Bố tiên sư cái bọn hãm, xe nhà tao sạch thế này mà chúng mày bảo thối…Sáng giờ toàn gặp cái bọn phải vía….Đi đi bác tài…
Tài xế nói :
– Ngày hôm nay kiểu gì ấy nhỉ ? Rõ ràng nhiều khách nhưng không hiểu sao lại cứ không lên xe mình. Chết tiệt, có khi nào là do….tối qua không ?
Phụ xe hỏi :
– Tối qua có chuyện gì mà ?
Tài xế chép miệng, nói nhỏ với phụ xe :
– Mẹ cha nhà nó, chắc là do vậy rồi…..Tối qua làm hai chai bia xong, tao có tếch ra quán “Cây Phượng” gọi 1 con giải khuây….Chậc, lúc nó cởi đồ ra tao đã nghi nghi rồi….Nhưng quán nó bảo chỉ còn mỗi con này là rảnh, đi ăn vụng nên tranh thủ, làm đếch gì có thời gian….Nhìn con bé đấy cũng ngon đòn, thế đéo nào lột ra lại thấy vô mao, không có lông mày ạ.
Tay phụ xe nguýt dài, trề mồm dè bỉu :
– Ôi giời ơi, đã đi chơi gái còn lựa đúng cái đứa vô mao, bảo sao đen……Thôi, con lạy bố….Chuyến này coi như vứt đi rồi, bố chạy cẩn thận cho con nhờ.
Tài xế gật gù :
– Ừ, chắc thôi khỏi vẫy khách….Bảo 1 -2 lần thì còn hiểu, đây nửa tiếng đồng hồ, qua bao lượt khách, toàn khách đợi xe đi Hải Phòng mà người ta hết lý do này đến lý do nọ không đi là thấy đen rồi.
Phụ xe quay xuống dưới trấn an mọi người :
– Các bác, với anh chị thông cảm…..Xe bây giờ sẽ bắt đầu rời thành phố, không bắt khách nữa ạ.
Chiếc xe dần đi nhanh hơn cho đến khi khuất bóng…..Nhóm người ban nãy không lên xe vẫn đứng đó chờ. Cô gái trẻ nhất trong nhóm hỏi ông chú ban nãy bảo trên xe có mùi thối :
– Chú Tùng, trên xe có mùi thối thật hả chú ? Nếu thối như vậy sao mấy người ngồi trước đó không thấy ý kiến gì nhỉ ? Nhìn mặt họ bình thường mà…
Người đàn ông tên Tùng lắc đầu :
– Không có mùi gì cả, chỉ là lúc bước lên xe, chú thấy cặp vợ chồng ngồi ở hàng ghế thứ 3 có chút gì đó kỳ quái…..Nhất là cô vợ, trên người cô ta toả ra 1 làn khói màu đen phảng phất, ánh mắt cô ta u uất, ngũ quan thiếu sinh khí….Người này giống như bị vong hồn đeo bám. Nhưng chú lại không thể nhìn ra được vong linh đó có hình hài ra sao, cứ như thể nó đang bị phong ấn. Tóm lại, không nên dây vào, đợi xe khác đi thì hơn..
Cô gái tròn mắt ngạc nhiên :
– Chú….Tùng…chú không đùa đấy chứ ? Thời buổi này…lấy đâu ra ma….Chú lại doạ cháu chứ gì ?
Một người phụ nữ đứng tuổi trong nhóm nói :
– Thu, chú Tùng không phải doạ con đâu. Trước đây chú Tùng có đi theo 1 ông thầy phong thuỷ. Ông thầy này rất nổi tiếng người trong tận An Giang….Được thầy truyền nghề nên chú cũng biết một số thuật pháp, nhìn được những thứ người bình thường không thể thấy. Ma quỷ, vong linh thời nào cũng có, không tín, không tin, không thấy cũng đừng nên khẳng định hay báng bổ. Đợi xe khác tới rồi chúng ta đi.
[.........]
Sau hơn 2 tiếng trên xe, lúc này vợ chồng Việt cũng đã sang đến địa phận Hải Phòng…
– Quán Toan nhé, có khách xuống Quán Toan phải không ạ ? - Tài xế cất tiếng hỏi.
Cậu thanh niên ngồi ghế cuối giơ tay đáp :
– Cho em xuống đây ạ…
Phụ xe gật đầu :
– Chuẩn bị lên phía trên….Xe dừng là xuống luôn nhé…
Chuyến xe vắng tanh, cả chặng đường ngoài những khách mua vé từ bến, lên xe từ đầu thì không có thêm 1 khách nào nữa. Trả được 1 khách, phụ xe hỏi tiếp :
– Hai bác với anh chị đây có cần xuống đâu nhớ bảo nhà xe để còn dừng…Mà hình như tất cả đều về Cầu Rào phải không ?
Châu nói :
– Nhà xe cho tôi hỏi một chút, giờ tôi muốn đến bệnh viện phụ sản thì xuống ở đâu gần nhất ạ ?
Phụ xe trả lời :
– Nếu thế thì xuống ở đoạn nhà hát lớn, sau đó bắt xe ôm vào là gần nhất. Cứ ngồi đi, lát đằng nào cũng dừng tại 1 điểm gần đấy để trả hàng.
Châu tiếp :
– Vậy phiền nhà xe đến đó thì cho vợ chồng tôi xuống.
Phụ xe đồng ý, xe tiếp tục chạy độ 15 phút nữa thì tài xế nói :
– Sắp đến rồi nhé, thằng Mề ( tên phụ xe ), xem chuẩn bị lấy hàng, nhớ thu tiền đấy…
Xe đi chầm chậm rồi dừng lại tại điểm trả hàng…..Vợ chồng Việt xuống xe, phụ xe cũng mở thùng xe để lấy hàng cho mấy người đang đứng chờ sẵn.
– Xe ôm đây, anh chị đi đâu ? Lên xe em chở….Em lấy rẻ cho…
– Sao xe này hôm nay chẳng có mống nào vậy ? Mọi bận đông lắm mà…
Đám xe ôm hí hửng đón khách xong rồi lại chưng hửng khi xuống xe chỉ có 2 người…..
– Anh, chị…Anh chị đi đâu ? Để thằng em chở đi. - Tay xe ôm tầm tuổi Việt luôn miệng chào mời. Đoạn không quên lừ mắt, xua tay bảo những người khác tránh ra vì đây là khách hắn đón đầu tiên.
Trước sự chèo kéo của tay xe ôm, Việt nói với vợ :
– Thôi, mình đi luôn em nhé…?
Châu hỏi xe ôm :
– Từ đây ra đến bệnh viện phụ sản bao nhiêu tiền ?
Tay xe ôm lẩm nhẩm, tính toán 1 hồi đoạn đáp :
– 20 nghìn, nhưng mà em đầm cả 2 nên cho em xin thêm 5 nghìn là 25 nghìn…
Việt đồng ý :
– Được..
Tay xe ôm đon đả chạy ra lấy xe chở 2 vợ chồng Việt…..Phải nói ở Hải Phòng mọi thứ nhộn nhịp, huyên náo hơn ở Thái Bình. Trung tâm thành phố nên cơ sở hạ tầng, đường xá láng đẹp, xe chạy đầy đường, còi bấm inh ỏi….Vừa lạng lách, đầm 3 nhưng tay xe ôm vẫn luôn miệng hỏi chuyện :
– Anh chị từ Thái Bình mà sang tận bệnh viện phụ sản Hải Phòng để khám thai cơ ạ ?
Vợ chồng Việt không nói năng gì, tay xe ôm lại hỏi tiếp :
– Thế lát khám xong có cần em chờ chở ra bến xe hay đi đâu không ạ ?
Châu đáp :
– Tôi…không phải đi khám thai….Chỉ là phải đến bệnh viện thì mới nhớ được đường đi tiếp.
Tay xe ôm ngạc nhiên :
– Ơ thế anh chị không có địa chỉ cụ thể à ? Chỉ cần có địa chỉ thì ở đâu em cũng chở đến nơi.
Châu tiếp :
– Tôi…không nhớ cụ thể….Chỉ biết trước khi đến nhà ấy thì phải đi vào 1 cái chợ…
Tay xe ôm chép miệng :
– Chậc, quanh bệnh viện thì có mấy cái chợ liền…..Chị có thể tả rõ hơn không ?
Châu cố gắng nhớ lại cái ngày hôm đó……..
“ Anh, liệu….làm vậy có ổn không ? “
“ Đừng lo, khi nãy anh cũng có hỏi bác sĩ ở đây rồi….Đúng như lời ông ta nói, bác sĩ xác nhận ông ấy đã chôn cất cho rất nhiều trường hợp. Chứ chẳng lẽ em định mang thứ này về thật à ? “
Châu mặt mũi xanh xao, thần sắc nhợt nhạt bước ra từ phòng nghỉ sau khi phá thai….Theo như yêu cầu của Châu, lấy thai nhi ra, các bác sĩ sẽ bỏ vào 1 cái hộp nhỏ để Châu đem về an táng.
“ Đừng lo, tôi sẽ thay hai người chôn cất sinh linh nhỏ bé này một cách chu toàn….Giờ thì đi theo tôi…” - Người đàn ông độ tuổi trung niên có gương mặt hiền lành đứng đợi Châu ở ngay bên ngoài hành lang khẽ nói.
Quay trở lại hiện tại, Châu nhớ ra điều gì đó….Châu vội vàng :
– Đến khu chợ ấy phải đi qua 1 cái công viên…
Tay xe ôm nhíu mày suy nghĩ ít giây, đoạn gật gù đáp :
– Từ bệnh viện phụ sản mà đi qua công viên để đến chợ…..Thế chắc là chợ Cố Đạo rồi….
Châu vui mừng :
– Đúng rồi, khi nói nhà mình ở đâu….Ông ta hình như có nhắc đến chỗ này….Cố Đạo, chính là Cố Đạo…..
Việt từ sớm đến giờ càng đi thì lại càng thấy mọi chuyện thêm rối rắm……
“ Ông ta là ai ? Rốt cuộc thì em đang đưa chúng ta đi đâu vậy hả Châu ? “