Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chỉ sau khoảng chừng 10 phút, tay xe ôm đã chở vợ chồng Châu đến con đường với 2 bên bày bán đủ các thứ từ quán bán hàng ăn nào bún, cháo, mỳ, phở cho đến các sạp bán hoa quả, phản thịt lợn, thịt gà…..Lúc này đã là 9h30 sáng nên chợ khá đông đúc, người qua lại mua bán tấp nập.

– Đây chính là chợ Cố Đạo….Anh chị xem xem có đúng chỗ cần tìm không ?

Châu ấp úng :

– Hình…hình như không phải. Nãy giờ có thấy anh đi qua cái công viên nào đâu ?

Tay xe ôm đáp :

– Ôi trời ơi, đi qua công viên là phải đi từ bệnh viện phụ sản….Còn khi nãy đang trên đường nghe chị tả nên tôi quặt vào đường khác đến đây luôn.

Châu tiếp :

– Nhưng hôm đấy chợ không đông thế này….Vắng lắm, nhìn cứ thấy không quen…

Xe ôm hỏi :

– Thế lần trước chị đến đây là lúc mấy giờ ?

Châu trả lời :

– Độ 1h trưa…

Xe ôm chép miệng :

– Thế thì đúng rồi, 1h trưa chợ đa số người ta dọn hàng, giờ mới là giờ bà con đi mua bán, ăn sáng các kiểu….Thôi được rồi, chị có nhớ chi tiết nào cụ thể hơn nữa không ? Lát em chở anh chị đi 1 vòng, nhìn xem đoạn nào quen bảo em..

Thực sự thì thời gian trôi qua đã hơn 1 năm, ngày hôm đó sau khi phá thai xong bản thân Châu cũng rất mệt. Ngồi trên xe ô tô đi theo sự dẫn đường của người đàn ông ấy, Châu không nhớ được gì nhiều…..Châu cố gắng lục tìm trong ký ức….

“ Anh…ơi….Tự nhiên…em thấy đau quá…”

“ Chắc có lẽ do hết thuốc tê rồi…..Khi nãy anh có mua thuốc theo kê đơn của bác sĩ, em xem xem trong đó có thuốc giảm đau không ? “

Châu lục tìm nhưng không thấy…..Cơn đau mỗi lúc 1 khó chịu hơn…Phía đằng trước, người đàn ông đi xe máy ra tín hiệu xi nhan xong rẽ vào con ngõ bên tay phải. Chiếc xe ô tô tấp vào lề đường vì ngõ nhỏ xe không thể đi vào trong. Nhìn ra bên ngoài cửa kính, Châu thấy có 1 hiệu thuốc ở gần đó..

“ Có hiệu thuốc….anh xuống hỏi có thuốc giảm đau…mua cho em 1 vỉ “.

Đang mải suy nghĩ, Châu giật mình khi tay xe ôm hỏi :

– Có nhớ được gì không chị ?

Châu gật đầu :

– Có…chi tiết này….Ở gần con ngõ rẽ vào nhà ông thầy đó có 1 hiệu thuốc.

Tay xe ôm cười đáp :

– Hiệu thuốc Huyền Thương, có cái biển hiệu màu xanh, trước vỉa hè có 1 cây bàng.

Châu tròn mắt ngạc nhiên :

– Đúng….đúng rồi, tôi không nhớ tên hiệu thuốc nhưng đúng biển hiệu màu xanh lá cây, có cả cây bàng. Mà sao anh biết ?

Tay xe ôm tặc lưỡi :

– Ôi giời, cả cái chợ Cố Đạo này chỉ có 1 hiệu thuốc….Nằm ở đoạn giữa chợ, nói anh chị không tin chứ tôi toàn chở bọn nghiện ra đây mua xi lanh với nước cất. À đấy, nhắc nhở anh chị chút là trong khu chợ này cũng nhiều thành phần bất hảo lắm. Nghiện chích, hút xách đầy, thế nên đồ đạc phải chú ý cẩn thận, sảnh ra 1 cái mất như chơi. Giờ thì anh chị ngồi chắc vào, em chở đến hiệu thuốc….Chắc đến đó là chị nhớ được ngay ấy mà. May cho anh chị hôm nay đi đúng xe thằng em, khu vực này em nắm rõ như lòng bàn tay….Chứ đi xe khác nó chở lòng vòng, chết tiền…

Việt cũng nghĩ như vậy, chỉ với 1 vài chi tiết mông lung, không mấy rõ ràng của Châu mà tay xe ôm đọc ra vanh vách điểm cần đến.

– Cảm ơn anh, anh cứ đi đi, lát tôi sẽ bồi dưỡng thêm…- Việt nói.

Nghe vậy, tay xe ôm lại càng vui vẻ, nhiệt tình hơn…..Chiếc xe máy đầm 3 lạng lách, bóp còi xin đường trong khu chợ một cách ồn ã. Chỉ 1 loáng sau, xe dừng ngay trước hiệu thuốc mà Châu mô tả.

– Anh chị xem xem có đúng chỗ này không ? - Xe ôm hỏi.

Châu gật đầu lia lia :

– Đúng….đúng là hiệu thuốc này rồi.

Đoạn Châu chỉ tay về phía trước mặt cách chừng 5m có con ngõ nhỏ bên tay phải…

– Kia chính là ngõ đi vào nhà ông thầy ấy….Anh Việt, chúng ta tìm đến đúng nơi rồi. Tới đây thì em nhớ đường vào nhà ông ta. Mình đi thôi anh…

Hai vợ chồng xuống xe, Việt lấy ví đếm 2 tờ 2 chục cùng với 1 tờ 10 nghìn, đưa cho xe ôm, Việt nói :

– Gửi anh cả, vợ chồng tôi cảm ơn anh.

Tay xe ôm cười tít mắt, nhận tiền, cảm ơn rối rít, đoạn không quên dặn :

– Em cũng hay chạy xe vào đây….Trên kia có 1 bãi để xe ôm đón khách, cách đây chừng 200m, nếu anh chị xong việc muốn gọi xe ôm cứ tới đó tìm em. Với điều kiện em không đi chở khách….Yên tâm, em không lấy đắt đâu, mà đi xe em, muốn ăn uống, em chở đến mấy quán vừa ngon, mà giá cả lại hợp lý. Thái Bình sang kiểu gì chẳng phải thử món bánh đa cua nổi tiếng Hải Phòng…Anh chị nhỉ ? Hề hề hề….

Việt gật đầu, tay xe ôm rồ ga phóng đi……Còn 2 vợ chồng, vừa đi, Việt vừa hỏi :

– Châu, khi nãy em nói nhà ông thầy ấy ở trong đây…..Ông thầy ? Anh không hiểu lắm….Bộ ông ta là thầy bói hay thầy gì vậy ?

Châu trả lời :

– Dạ, là thầy cúng anh ạ…..Nhưng ông ấy cũng biết cả xem bói, làm lễ cầu siêu cho vong hồn người chết.

– Giống thầy Lương ư ? - Việt hỏi tiếp.

Châu đáp :

– Dạ vâng, cũng gần như thầy Lương vậy….Anh Việt, anh không muốn hỏi em tại sao em lại đến bệnh viện sản Hải Phòng ? Tại sao lại đi tìm nhà 1 thầy cúng ? Chẳng lẽ, anh không quan tâm ư ?

Việt khẽ dừng lại, nhìn Châu :

– Nếu không quan tâm thì anh đã không theo em đi tới tận đây. Chỉ là khi nhắc đến từ “thầy”, tự nhiên anh lại thấy lo lắng. Có thể nói, những ngày qua, gia đình ta xáo trộn cũng vì chuyện tâm linh, ma quỷ, bùa ngải….Kẻ giết chết 2 người dưới xã D.N là 1 tên thầy bùa. Người ra tay cứu giúp gia đình ta cũng là 1 ông thầy tốt bụng. Có thầy xấu, sẽ có thầy tốt……Khi đối diện với bùa ngải, ma quỷ, anh thấy mình gần như bất lực….Thế cho nên chuyến đi này nếu có liên quan đến 1 ông thầy khác, anh thực sự cảm thấy hoang mang.

Châu hiểu nỗi lo của chồng….

– Anh yên tâm, ông thầy này rất tốt….Là người sống có tâm, có đức. Ở bệnh viện sản các bác sĩ đều nói như vậy. Tuy mới chỉ gặp 1 lần, nhưng em thấy ông ấy phúc hậu, tận tình….Anh Việt, có phải anh đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi không ?

Việt hỏi :

– Ý em là sao ? Anh biết chuyện gì cơ ?

Châu tiếp :

– Chuyện em phá…

– Được rồi, chẳng phải trước mắt chúng ta cần phải tìm được nhà của ông thầy cúng kia sao ? Có gì để sau hãy nói, em dẫn đường đi…- Việt ngắt lời Châu.

Việt càng như vậy, Châu càng cảm thấy tội lỗi…..Việt càng bao dung, càng rộng lượng thì ngược lại Châu lại càng xấu hổ. Nhưng Việt nói đúng, đã đi đến đây thì cần phải giải quyết mọi chuyện cho xong đã. Hai vợ chồng đi bộ rẽ vào trong con ngõ nhỏ. Tới đây không khó để Châu tìm ra nhà của ông thầy cúng. Người mà Châu đã trao lại bào thai sau khi được bác sĩ lấy ra : Thầy Tuệ.

Nhà thầy Tuệ nằm ở cuối ngõ, con ngõ bên ngoài nhìn nhỏ mà càng đi sâu vào trong lại càng rộng. Nhưng đa phần tập trung đông dân cư ở đoạn đầu cho tới đoạn giữa của ngõ. Đi về phía cuối, nhà cửa thưa dần, đất trống khá nhiều, trước nhà thầy Tuệ còn có 1 cái ao, mặt ao nổi đầy bèo hoa dâu xanh mươn mướt.

– Là nhà này anh ạ. - Đứng bên ngoài cổng, Châu nói với Việt.

Ngôi nhà có cái cổng sắt sơn màu nâu đỏ, khoảng sân rộng đằng trước được lát nền xi măng, nhìn vào trong có thể thấy lấp ló sau bóng cây là ngôi nhà ba gian lợp mái ngói. Chạm vào ổ khoá bên ngoài cổng…Việt nói :

– Cổng khoá rồi em ạ. Khoá ngoài thế này hình như trong nhà không có người.

Châu nhìn trước ngó sau xem có nhà nào quanh đây mở cửa không để hỏi nhưng trước mặt là ao, hai bên hàng xóm cũng thấy đóng cửa im ỉm.

– Có khi nào thầy ấy đi chợ không anh nhỉ ? - Châu hỏi.

Việt khẽ miết ngón tay lên mặt ổ khoá, nhìn ổ khoá, nhìn tiếp vào trong sân nhà, nhìn cả khoảng vườn ngay đầu cổng.

Việt lắc đầu :

– Anh không nghĩ vậy, em xem này, ổ khoá han gỉ hết cả rồi…Trong sân lá rụng đầy, cỏ trong vườn cũng mọc khá cao. Cứ như thể nhà này đã lâu không có người ở….Liệu có tìm đúng chỗ không em ?

Châu quả quyết :

– Đúng mà anh….Chính là ngôi nhà này, hôm ấy thầy Tuệ dẫn đường cho em tới đây. Em còn vào trong nhà nữa, phía trước là ao, phía sau nhà có 1 bãi đất trống, trước kia để trồng cây ăn quả, sau này thầy Tuệ dùng làm nơi chôn cất những vong thai bị cha mẹ phá bỏ…..Không thể nhầm được….

Nghe xong, ánh mắt Việt thoáng buồn, Việt nói :

– Vậy có lẽ ông ấy đã chuyển đi chỗ khác rồi…..Thử hỏi người dân quanh đây xem….Đầu ngõ đông đúc nhà cửa, để anh lại đấy hỏi thăm…

Vừa quay đầu thì vợ chồng Việt thấy có 1 người phụ nữ tay ôm cái thúng đang bước tới gần cầu ao. Trong thúng có cả vợt, ao thì nhiều bèo hoa dâu nên chắc người này ra ao để vớt bèo. Việt vội chạy tới….

– Chào chị, chị cho tôi hỏi thăm một chút được không ạ ?

Người phụ nữ nhìn Việt từ đầu xuống dưới chân, nghe giọng Việt biết Việt không phải người ở đây….Người phụ nữ đáp :

– Có chuyện gì vậy ? Anh đang tìm ai à ?

Việt vâng dạ :

– Đúng rồi, không giấu gì chị….Vợ chồng tôi từ Thái Bình sang đây để tìm nhà 1 ông thầy tên là Tuệ. Theo chỉ dẫn thì đến được đây….Thế nhưng nhà khoá cổng, hình như không có ai ở chị ạ…

Đặt cái thúng xuống bờ ao, tay cầm cái vợt dài vừa khua ra xa xa, người phụ nữ vừa nói :

– Chắc cái nhà nào mách nước cho anh chị cũng cả năm rồi chưa đến đây….Thôi, hai vợ chồng về đi, không tìm được đâu…..

[.........]

Cùng thời điểm ấy, tại nhà ông Thìn…..Từ sáng đến giờ Tư xăn văn chưa hỏi được thầy Lương thì chưa yên. Trong lúc thầy Lương chăm chú đọc sách, mà sách thì Toàn tiếng Tàu nên Tư có nhòm vô cũng chỉ giống như chó xem tát ao. Tư cứ đi đi lại lại, ngó ngó nghiêng nghiêng.

Thầy Lương thở dài, đoạn hỏi :

– Vẫn chưa chịu thôi à ?

Tư vội đáp :

– Thầy không trả lời con làm sao con thôi được…..Mà sao thầy bình thản thế, rõ ràng thầy bảo vợ chồng họ đang đi tìm một tên thầy bùa luyện ngải độc ác cơ mà ? Có khi nào tên thầy bùa ấy lại giống như tên thầy bùa đã giết người ở đây không ?

Thầy Lương dừng đọc sách, nhìn Tư, thầy Lương khẽ lắc đầu :

– Không thể được, bởi vì hắn ta đã chết rồi…..

[.........]

Đó cũng chính là câu trả lời của người phụ nữ mà Việt vừa hỏi thăm….

– Chết…chết rồi ư ? - Việt ấp úng..

Người phụ nữ gật đầu :

– Đúng vậy, chết được gần 1 năm nay rồi….Chết phải 7 ngày thì dân quanh đây mới phát hiện ra mà báo công an. Thấy bảo là chết vì bị rắn cắn……Nghĩ khổ thân, thầy Tuệ ấy toàn làm phúc mà cuối cùng lại chết oan uổng.

Advertisement
';
Advertisement