Chap 8 : Nhát Dao Chí Mạng.
Ở bên ngoài ngôi nhà cách 1 khoảng không quá xa, cả 3 cô gái lúc này cũng đột ngột choàng tỉnh. Họ ngơ ngác nhìn xung quanh khoảng không gian tối om, lạnh lẽo vang vọng tiếng ếch nhái, côn trùng kêu râm ran.
– Tôi….đang ở…đâu thế này ? - Cô gái có mái tóc bện 2 bên mấp máy môi khẽ hỏi.
– Đừng sợ, mọi chuyện ổn rồi. Không sao cả, hi hi…- Tư nở 1 nụ cười tươi rói nhưng dưới ánh đèn pin ông Thìn đang soi vô tình lại khiến gương mặt của Tư trở nên vừa đáng sợ, vừa gian tà. Nhất là khi Tư lại đang dìu cô gái bện tóc 2 bên.
“ BỐP “
Như 1 phản xạ bình thường của con người, cô gái hoảng hốt vung tay tát mạnh vào mặt Tư 1 cái như trời giáng, đồng thời nhắm mắt hét toáng lên :
– Á………Á…….Cứu tôi với……Cứu tôi với….
– Các….các người…là ai ? - Không chỉ cô gái bện tóc mà lúc này cả cô gái buộc tóc đuôi gà, con gái ông Bổn cũng kinh hãi lùi lại chỉ tay về phía vợ chồng ông Thìn cùng Tư hỏi.
Ông Thìn vội giải thích :
– Hiền, là bác Thìn đây, bác Thìn bên Dũng Nhuệ có chơi với bố Bổn cháu. Mấy đứa bình tĩnh nghe bác nói. Bọn bác không phải là người hại các cháu…
Diệp cũng đã lấy lại nhận thức, thấy mẹ đang ôm mình, Diệp khẽ nói :
– Mẹ…..đúng là mẹ rồi……Mẹ ơi….Con đau đầu quá…
Bà Lanh thổn thức :
– Ông ơi, con nó tỉnh lại rồi này….Diệp, con nhận ra mẹ phải không ? Mẹ đây, là mẹ đây. Tạ ơn trời phật, con tỉnh lại rồi….Hức hức….
Hiền con ông Bổn bấy giờ cũng nhận ra vợ chồng ông Thìn, nhận ra cả Diệp nên phần nào yên tâm hơn.
– Bác Thìn, bác Lanh……Chuyện này là sao ạ ? Sao bọn cháu lại ở đây ? - Hiền hỏi.
Ông Thìn trả lời :
– Bác nói ra sợ chúng mày không tin….Nhưng sự thật là cả 3 đứa chúng mày đã bị người ta bỏ bùa. Nửa đêm tự mò ra khỏi nhà đi đến đây. Bác lúc đầu cũng không biết ngoài cái Diệp còn có thêm 2 đứa tụi mày. Con gái bác may mắn gặp được thầy giỏi, ông ấy bày cách cho nhà bác đi theo con Diệp tìm thằng khốn đã bỏ bùa nó. Trên đường đi bác thấy mày đi qua, tình trạng cũng y hệt như con Diệp nhà bác. May thầy đến kịp nếu không thì cả 3 đứa chúng mày lành ít dữ nhiều rồi. Hiện giờ thầy vẫn còn ở trong ngôi nhà kia xử lý kẻ bỏ bùa, còn vợ chồng bác với anh này dìu tụi mày ra ngoài. Là cứu tụi mày chứ không phải làm hại tụi mày đâu.
Cô gái khi nãy tát Tư hiểu ra vấn đề, dù vẫn còn chút nghi ngờ nhưng ở đây có người lớn, lại có cả người quen nên cô gái nhìn Tư ấp úng :
– Cho…cho em xin lỗi. Tại em không biết, mở mắt ra thấy vậy em…em sợ quá…
Tư ăn nguyên cái bàn vả in đủ năm ngón tay lên má, vừa đau, vừa rát lại vừa cay cú. Ngày hôm qua thì bị ông Thìn đấm tím cả mắt, mới sang ngày mới được 1 lúc đã lại bị gái tát lật cả mặt.
Tư xoa xoa má, đoạn lắc đầu than thân trách phận :
– Số tôi số chó, số khổ nên là bị đánh quen rồi. Đúng kiểu làm ơn mắc oán. Bực hết cả mình…
Bà Lanh hỏi ông Thìn :
– Bây…giờ phải làm sao hả ông ?
Ông Thìn đang không biết trả lời làm sao thì Tư tiếp :
– Thầy Lương có dặn cháu là khi đưa em Diệp ra thì tất cả cứ về nhà. Giờ mấy người họ đều tỉnh lại rồi thì mọi người về đi ạ. Ai về nhà nấy, chẳng lẽ đứng đây nửa đêm, nửa hôm thế này.
Ông Thìn gật đầu :
– Tư nó nói đúng đấy, giờ thế này, bà đưa 3 đứa tụi nó về nhà trước. Tính ra sẽ đi qua nhà mình rồi mới sang bên Dũng Nghĩa. Hay là mấy đứa về nhà bác, đợi khi trời sáng bác gái sẽ đưa hai đứa về sau. Cả 2 đứa đều ở bên Dũng Nghĩa phải không ?
Hiền đáp :
– Dạ vâng ạ, đây là cái Thu, nhà nó cũng cùng xóm với nhà cháu.
Diệp nói :
– Vậy hai cậu về nhà tớ trước nhé…
Hiền và Thu gật đầu đồng ý, bà Lanh vẫn có chút lấn cấn :
– Nhưng…nhưng mà ông để bốn mẹ con chúng tôi đi về thế…liệu không may….
Tư hiểu ý bà Lanh :
– Bác Thìn, bác không cần ở lại đây đâu ạ. Bác cứ đưa bác Lanh cùng mấy em ấy về. Cháu sẽ quay lại với thầy cháu. Thôi, mọi người về đi, đừng chần chừ nữa. Xong việc cháu cùng thầy Lương sẽ về sau.
Dứt lời, Tư quay lưng chạy về phía ngôi nhà u ám hãy còn lập loè ánh lửa đèn cầy. Vợ chồng ông Thìn nhìn nhau rồi tất cả quyết định đi về nhà.
– Liệu mình làm thế này có được không hả ông ? Thầy trò người ta ở lại còn chúng ta lại bỏ về.
Ông Thìn chép miệng thở dài :
– Thầy dặn như thế rồi, bà đừng suy nghĩ nhiều quá. Chưa biết chừng ở lại chúng ta chỉ tổ làm vướng chân bọn họ. Còn có thêm mấy đứa này nữa, Tư nó nói đúng, việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng đưa bọn cái Diệp về. Đừng để uổng phí công sức của thầy Lương. Mau đi thôi, mấy đứa, chúng ta về thôi….
[........]
Bên trong ngôi nhà, sau khi tự tay bứt đi sợi tóc có màu đỏ máu để rồi tự thổ huyết. Gã thầy bùa quỳ lạy van xin thầy Lương đưa cho mình thuốc giải.
– Cao…nhân…tôi đã…làm theo….yêu cầu…của ngài…..Xin ban…cho tôi…thuốc giải….
Giữ lời hứa, thầy Lương lấy trong tay áo ra 1 chiếc lọ nhỏ chừng ngón tay út. Đưa cái lọ cho gã thầy bùa, thầy Lương nói :
– Uống viên thuốc bên trong đó, cơn đau ngứa sẽ suy giảm từ từ rồi biến mất. Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó thoát. Dù sao ngươi cũng đã làm hại đời 10 cô gái trong xã này.Ngươi phải trả giá cho việc làm của mình…
“ Ực “
Gã thầy bùa lập tức đổ thuốc trong lọ ra cho vào miệng uống. Thầy Lương không lừa hắn, sau khi uống thuốc được chừng 1 phút, cơn ngứa rát trong người hắn đã giảm đi rất nhiều, các vết nổi đỏ cũng đã bắt đầu tịt đi trông thấy.
– Ý ông là….Ông muốn bắt tôi…giao nộp cho công an ư ?
Thầy Lương đáp :
– Đúng vậy, ngoan ngoãn theo ta lên đồn.
Không còn cảm thấy ngứa rát nữa, tên thầy bùa từ từ bò lùi lại. Có vẻ như hắn đang muốn âm mưu điều gì đó. Với kinh nghiệm cũng như sự từng trải của mình, thầy Lương đã dự liệu trước được rằng sau khi đưa thuốc giải, tên này nhất định trở mặt. Do đó, thầy Lương cẩn thận đề phòng và cũng đã chuẩn bị phương án tiếp theo. Khẽ thò tay vào trong tay nải, thầy Lương định lấy ra vật gì đó thì bất ngờ cánh cửa bị đạp mở tung ra :
– THẦY, THẦY SAO RỒI….CON ĐẾN Đ Y.
Người vừa đạp cửa xông vào không ai khác chính là Tư…..Lo lắng cho thầy Lương nên Tư quay lại với ý định giúp thầy một tay. Thế nhưng Tư không ngờ được rằng, hành động của Tư đã khiến thầy Lương phân tâm vào đúng lúc chuẩn bị ra đòn quyết định. Cửa mở toang, gió bên ngoài lùa vào khiến toàn bộ nến bên trong nhà tắt ngúm.
– Tư, sao con lại…..
Thầy Lương quay sang nhìn Tư, còn chưa kịp nói hết câu thì Tư đã với tay muốn lao đến, đoạn hét lớn :
– THẦY……CẨN THẬN……HẮN….
“ PHẬP “
Tên thầy bùa thủ dao trong người, nhân lúc thầy Lương chú ý đến Tư, hắn lợi dụng sơ hở, đồng thời nhận thấy cơ hội trốn thoát nên đã nhào đến dùng dao đâm vào người thầy Lương.
Lưỡi dao cắm sâu lút cán, thầy Lương khuỵu chân xuống……Tên thầy bùa lao về phía cửa, Tư cũng lao tới chỗ thầy Lương, chấp nhận bỏ mặc cho tên thầy bùa chạy thoát.
Tư đỡ lấy thầy Lương, mặt hoảng hốt, đôi mắt thất thần lo sợ :
– THẦY ƠI……THẦY ƠI……THẦY CÓ LÀM SAO….KHÔNG ? MÁU…..MÁU….CHẢY…NHIỀU QUÁ…….