Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 9 : Thầy Và Trò.

Bên trong nhà tối om do nến đã tắt hết, Tư cảm nhận được cơ thể thầy Lương đang khẽ run lên. Nhẹ đưa tay nắm lấy tay của Tư, thầy Lương thều thào :

– Con…ở đây…còn…mọi người…đâu ? Họ đã…đi chưa ?

Tư vội đáp :

– Đi…đi cả…rồi thầy ơi. Con bảo bọn họ về nhà rồi mới quay lại tìm thầy…..Thầy đừng nói nữa, để con cõng thầy đi tìm người giúp.

“Pặp”

Ghì chặt người Tư lại, thầy Lương đau đớn nói :

– Ư….đau…quá…..Ta không đi…được…nữa…rồi….Mọi người an toàn là tốt. Chỉ tiếc đã để hắn ta…trốn thoát. Tư, nghe ta nói, con là người có tâm tốt. Có thiên phú với việc cải táng mộ phần. Chưa tới 1 tháng thầy trò ở cạnh nhau nhưng ta luôn có cảm giác chúng ta…đã quen biết với nhau từ rất lâu rồi….Khục….khục….

Tư rơi nước mắt, nấc lên nghẹn ngào :

– Hức….thầy…đừng nói nữa….Máu vẫn chảy ra nhiều quá, ướt hết áo thầy rồi….Để con cõng thầy đi tìm người…..

Thầy Lương xua tay :

– Không cõng được đâu, hắn ta đâm dao vào bụng ta….Giờ…con mà cõng…khác nào càng khiến dao đâm vào sâu hơn….

Tư thút thít :

– Huhu…đúng rồi, thế để con bế thầy vậy…

Thầy Lương tiếp :

– Không…kịp nữa rồi….Ta là thầy thuốc, ta biết dao đã đâm vào phủ tạng. Trên đường tới đây con cũng thấy rồi đó, chỗ này vắng vẻ, xa khu dân cư. Giờ đã quá nửa đêm, sẽ chẳng có ai….cứu được…ta nữa rồi….Cuộc đời ta bôn ba vậy mà đã hơn 40 năm cô độc. Ta nhớ lần đầu nắm tay con, ta cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay này, nó rất giống với tay của ta….Ta đã nghĩ ngay đến việc nhận con làm học trò, truyền nghề bốc mộ. Khư khư, và ta đã không lầm, con là người rất phù hợp để làm công việc này. Khục….Với người ngoài có thể đây là 1 việc vất vả, nhem nhuốc, đôi khi còn rất đáng sợ…Thế nhưng khi chúng ta rửa từng khúc xương, từng đoạn cốt cũng chính là đang an ủi linh hồn người đã khuất. Bàn tay mang hơi ấm của dương khí sẽ giúp linh hồn người chết cảm thấy ấm áp, khiến di cốt họ như được sưởi ấm sau nhiều năm chôn sâu dưới lòng đất lạnh lẽo, đầy bùn nhơ nhớp. Việc này thực sự cao quý, tuy không thể đem lại cho con quá nhiều tiền bạc nhưng lại có thể giúp con tích phúc, tích đức về sau. Hãy…trân trọng….khục…khục…

Nước mắt lã chã, Tư vừa khóc vừa nói :

– Huhuhu, con nhớ rồi….Thời gian ở bên cạnh thầy đã cho con học hỏi được rất nhiều điều. Nhờ có thầy mà con mới tìm được việc mà mình cảm thấy phù hợp. Tại con, tại con mà thầy ra nông nỗi này…..Cho con xin lỗi…..Hức…hức…hức…

Thầy Lương khẽ run lên, mấp máy môi cố gắng gượng những lời sau cuối :

– Phải…chi….ta có thể chỉ…dạy cho con thêm…nhiều điều nữa…..Học trò của ta….sau này con phải…cố gắng thật nhiều…Khục…..Ta….đi đây….

Dứt lời, tay thầy Lương buông thõng xuống, cơ thể bất động. Tư ôm chặt lấy thầy Lương gào khóc :

– KHÔNG…..THẦY KHÔNG ĐƯỢC CHẾT…..THẦY ƠI, THẦY…..THẦY TỈNH LẠI ĐI…..HUHUHU….CÓ AI KHÔNG…..CÓ AI KHÔNG ? CỨU THẦY TÔI VỚI…..THẦY ƠI…

Trong cuộc đời mình, sống đã hơn 20 năm nhưng chưa bao giờ Tư khóc to đến như vậy. Nước mắt chẳng hiểu từ đâu cứ chảy xuống không ngừng. Phần vì thương tiếc thầy Lương, phần vì tự trách bản thân đã khiến thầy Lương phải mất mạng nên Tư cứ đấm tay xuống đất liên tục :

– HƯ….HƯ…HƯ….THẦY…ĐỪNG…CHẾT MÀ….CON PHẢI LÀM SAO Đ Y…..?

“Bộp”

Đột nhiên có bàn tay khẽ đặt lên đầu Tư :

– Khà khà khà, ta sống lại rồi đây….

Là giọng nói của thầy Lương, Tư đang gục đầu, tay đấm vào nền đất, nghe thấy vậy vội ngẩng đầu lên nhìn thì quả nhiên thầy Lương đang ngồi trước mặt xoa đầu Tư.

– Ối mẹ ơi….Thầy….sao….thầy lại ? - Tư thất kinh bạt vía, bất giác lùi về sau, miệng ú a ú ớ.

Thầy Lương được đà, chuyển giọng ồm ồm giật cục :

– Khư khư khư…..Con…sao vậy ? Chẳng…lẽ con…không muốn…ta sống…lại sao….Hư…hư……hư….

Trong bóng tối mịt mùng, cái khăn vấn trên đầu thầy Lương rơi xuống đất khiến mái tóc dài vốn được búi cao gọn gàng bung ra, xõa xuống loà xoà, màu tóc bạc trắng càng làm cho Tư sợ đến đứng cả tim.

Tư hét lớn :

– MA……A……..MAAAAAA….

Hai chân bủn rủn run lẩy bẩy không đứng lên được, Tư chỉ còn cách quỳ mọp người mà chắp tay lạy như tế sao :

– Con lạy thầy, con xin thầy…..Con biết là lỗi tại con khiến thầy phải chết….Nhưng con còn trẻ người non dạ, lại là học trò của thầy…Càng không phải người đâm thầy, thầy sống khôn chết thiêng, anh minh lỗi lạc, bao dung nhân đức…..Thầy phải tìm đúng người mà trả thù chứ ạ ? Hu hu hu, thầy tha cho con….Con xin thề trước vong linh thầy…..Con….sẽ tìm thằng khốn kia trả thù cho thầy, sẽ chôn cất thầy mồ yên mả đẹp.

Thường ngày ăn nói bộp chộp thiếu suy nghĩ, thế mà vào lúc cấp bách, tinh thần bị đe doạ Tư lại xổ ra bài khấn vừa hợp tình lại vừa hợp lý, chỉ có điều do sợ quá nên khấn hơi vấp. Khấn xong Tư cúi đầu sát đất không dám ngẩng lên nhìn, bốn bề im ắng không có lấy 1 tiếng động. Cũng không nghe thấy giọng nói của thầy Lương nữa.

“ Hiu….hiu……hiu…..hiu “

Gió từ bên ngoài khẽ lùa vào trong qua cánh cửa khiến Tư rùng mình nổi da gà…Tư hé hé đưa mắt lên nhìn thì tiếp tục tá hoả bởi trước mặt Tư, đôi giày vải mà thầy Lương thường đi vẫn đang hiện hữu.

Tư định lạy tiếp, khấn tiếp thì thầy Lương phá lên cười, đoạn cúi xuống đưa tay đỡ Tư dậy :

– Ha ha ha, thôi nào, được rồi….Đứng lên đi, thằng ngốc này, ta vẫn còn sống, chưa có chết đâu mà khóc to thế. Ngẩng đầu lên nhìn kỹ vào, sờ người ta xem là người hay ma…..Khà khà khà.

Tư vẫn còn hãi, thế nhưng khi chạm vào tay thầy Lương, Tư thấy tay thầy rất ấm. Rụt rè đưa ngón tay chọt chọt nhẹ vào người thầy Lương, chọt thêm vài cái, Tư mấp máy môi :

– Thầy…..thầy không…phải là ma….? Thầy vẫn còn sống ?

Thầy Lương đáp :

– Tất nhiên rồi, ta làm sao có thể dễ chết như vậy được chứ ? Mặc dù có những lúc ta cũng muốn chết thật….Nhưng đấy là khi chưa gặp con, chậc, biết phải làm sao khi ta lại đi nhận 1 tên học trò ngốc như con thế này.

Tư mừng rỡ lao vào ôm chầm lấy thầy Lương, lại càng khóc to hơn :

– Huhu, thầy còn sống……Ha ha ha, đúng là thầy vẫn còn sống. Con mừng quá thầy ơi, tốt quá, tốt quá rồi…

Đoạn Tư sờ tay xuống phần bụng bị dao dâm của thầy Lương. Áo thầy Lương ướt nhẹp, để cho chắc ăn, Tư vén cả vạt áo, chúi đầu nhìn…

– Ơ…sao không có vết thương nào cả ? Rõ ràng thầy bị thằng khốn ấy đâm trúng cơ mà ?

Thầy Lương mỉm cười, đoạn nhặt tay nải từ dưới đất lên, thầy Lương nói :

– Đúng là ta đã bị đâm trúng, nhưng ơn trời, nhát dao đó hắn chỉ đâm vào tay nải mà thôi…

Tư há hốc mồm ngạc nhiên :

– Vậy chỗ máu đó là sao ? Con thấy máu chảy ướt hết cả áo thầy….

Thầy Lương mở tay nải, con dao vẫn cắm vào tay nải, xuyên qua lớp vải đâm trúng cái chai nhựa nhỏ bên trong.

– Đó không phải máu mà chỉ là nước thôi, mũi dao cắm vào chai nước ta để trong tay nải. Mặc dù thoát nạn nhưng vừa rồi thực sự nguy hiểm….Nếu hắn không nhắm vào ta mà lao về phía con, chỉ e không được may mắn như vậy.

Giờ thì mọi thắc mắc đều đã được giải đáp, Tư càu nhàu :

– Vậy…mà thầy còn làm bộ sắp chết, trăn trối nói như đứt hơi…..Thầy cố tình doạ con, làm con tưởng thầy chết thật, khóc như thằng ngộ…

Thầy Lương vỗ vai Tư nhỏ nhẹ :

– Khà khà, đúng là vừa rồi ta có hơi quá. Nhưng nhờ đó mà ta biết mình không chọn nhầm học trò. Ngoài ra, ta cũng muốn dạy con 1 bài học, làm việc gì cũng nên bình tĩnh phán đoán tình huống, xử lý 1 cách nhẹ nhàng nhất có thể. Nếu không, hậu quả khôn lường. Thử nghĩ mà xem, hôm nay không có tay nải cùng chai nước này há chẳng phải ta đã bị đâm thủng bụng rồi sao ?

Tư nhận thức được hàm ý trong lời nói của thầy Lương, cúi đầu lễ phép, Tư khẽ đáp :

– Con hiểu rồi thưa thầy. Chuyện hôm nay con sẽ luôn ghi nhớ.

Thầy Lương gật đầu :

– Được rồi, chúng ta quay về nhà ông Thìn thôi. Chắc có lẽ mọi người đang lo lắng, sốt ruột lắm.

Tư hỏi :

– Nhưng mà….để tên đó chạy thoát, liệu có sao không thầy ?

Thầy Lương thở hắt ra :

– Mặc dù ta đã khiến hắn tự huỷ đi thứ tà pháp mà hắn tu luyện….Thế nhưng có vẻ như tên này vẫn còn đang nắm giữ 1 bí mật ẩn chứa huyền cơ rất lớn. Nhưng thôi, đành vậy, ít nhất trong thời gian này hắn không thể hại người bằng bùa chú tà đạo được nữa. Mọi chuyện để sau hãy tính, lưới trời lồng lộng, nhân quả nhãn tiền, làm ác thiên địa bất dung, trước sau cũng phải trả giá. Quay về nhà ông Thìn trước, sáng mai ta có việc quan trọng hơn cần phải làm…..Đi thôi

Advertisement
';
Advertisement