Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

“Tài xế Chu! Ông còn nhớ cô gái hôm trước chúng ta đến thành phố Gia đón tiểu thư chứ?” 

Ông hơi nhíu mày rồi gật gật đầu tỏ vẻ nhớ. 

“Ông quay lại thành phố Gia một chuyến, đưa cô ấy về đây.” 

Thẩm Thanh Hương nhanh chóng phân phó. 

“Vâng.” Người tài xế nhanh chóng nhận nhiệm vụ. 

Mà lúc này ở biệt thự phía Tây, Hữu Thủ cùng Lão Lý đã chờ sẵn, Thanh Ngũ đứng bên cạnh cũng cảm thấy có chút quái lạ. 

“Hữu Thủ! Anh thay đổi!” 

“Gì chứ? Đổi gì cơ?” 

“Anh không thấy bản thân dạo gần đây rất hay đấu khẩu. Xem đi, anh em từ trong ra ngoài, lớn tới nhỏ đều bị anh nói chợ hãi.” 

Thanh Ngũ đây là bất mãn chất vấn. 

“Làm gì có? Còn không phải họ làm sai còn không cho tôi nói?” Hữu Thủ không đồng ý cách nói của Thanh Ngũ. 

“Luộc trứng hồng đào là sai? Đi giày trắng là sai? Còn có, tên đàn em nấu bếp cũng bị anh dọa sợ tái mét.” 

“Hắn từ chỗ nấu ăn pha cà phê rất ngon... Hiện tại thì..” 

Thanh Ngũ có chút bất lực. 

Lúc trước anh gặp Hữu Thủ là một khí khái sát phạt, không chém thì giết. 

Giờ lại thành một bà tám rồi sao? 

“Lão Lý! Là ông khiến tôi ra như vậy phải không?” Hữu Thủ liếc mắt nhìn lão già đang ngồi ung dung kia. 

“Cậu sắp phải đi phương Bắc đó, cả cậu nữa Thanh Ngũ... suốt ngày chém chém giết giết. Không miệng lưỡi một chút thì ăn thiệt vào thân” 

“Hữu Thủ, cậu nói đi, trong buổi tiệc vừa rồi, cậu cần đánh ai không?” 

Lão Lý hợp tình hợp lý nói. 

Không ai có thể cãi được. 

“Gì chứ? Tên Chiến thần giả mạo kia có tới đâu, chờ cả buổi rồi.” 

Hữu Thủ không phục. 

“Long chủ cũng chưa về cơ mà, cậu nôn cái gì?” 

Lão Lý quăng tới một ánh mắt coi thường. 

“Chúng ta còn thiếu gì sao? Sao phải võ miệng, cứ nói chuyện bằng nắm đấm thôi.” 

Hữu Thủ nhìn Thanh Ngũ, nói to cho Lão Lý nghe. 

Thanh Ngũ gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành. 

“Nói các cậu không trải sự đời thì không nhận.” 

“Long chủ... Ngài về rồi.” 

Lúc bọn họ còn đang sôi nổi đồ lỗi cho cho nhau thì Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng kịp lúc quay về. 

“Mọi người chuẩn bị đi. Ngay mai chúng ta sẽ tới phương Bắc.” 

“Sao gấp vậy?” 

Lão Lý hơi bất ngờ. 

“Tôi tin rằng sau hôm nay, bọn họ sẽ về phương Bắc. Kịch hay ở đó!” 

Hồ Cửu ung dung nói. 

“Vậy... ở đây.” Hữu Thủ lo lắng hỏi. 

“Không sao! Có Hoàng Đàn lo liệu.” 

“Trong tối nay bọn người giả mạo kia sẽ đến tìm chúng ta thôi.” 

Anh nói xong thì nhìn về phía cửa. 

Nhếch lên một nụ cười ngông cuồng vốn có, mà anh đã bao lâu giấu giếm. 

Vừa lúc này, bên ngoài có tiếng xe, có thể nghe ra là cả một đoàn xe, khoảng sáu bảy chiếc. 

Xem ra bọn người kia chậm chạp đến là vì muốn chuẩn bị. 

“Long chủ, tôi ra ngoài dạy dỗ họ một bài học” 

Thanh Ngũ bất mãn bọn người gia tộc bí ẩn đã lâu, hiện tại là người hăng hái muốn đập đám người này nhất. 

“Bình tĩnh! Hữu Thủ đón tiếp khách nào? 

Hồ Cửu cười cười, ngồi tại phòng của mình. 

Mà Lão Lý cũng Hữu Thủ đã nhanh chóng ra ngoài phòng họp lớn. 

Thuộc hạ nhanh chóng đưa hai người Trình Vũ cùng Ngài Thiện vào phòng họp. 

“Xem kia... Chiến thần, được Ngài tới làm khách thật vinh dự” Lão Lý nở nụ cười không thể giả tạo hơn. 

Làm động tác đón tiếp xong, Lão Lý cũng ngồi phía đối diện bên cạnh Hữu Thủ. 

“Nói đi! Không cần vòng vo.” 

Ngài Thiện nhíu mày. 

“Xem kìa, Ngài vệ sĩ đây nóng tính quá rồi. Chuyện gì cứ từ từ mà nói” 

“Nước và bánh đậu rồi, sao lâu thế.” 

Lão Lý nghiêm giọng quát lên.

Advertisement
';
Advertisement