Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

“Đừng dài dòng, các người còn không phải là kẻ giả mạo sao? Nói mau giả mạo gia tộc thần bí để làm gì? Làm sao các người biết chúng ta ở phía Đông?” 

Ngài Thiện cũng không muốn dông dài, đã biết quá rõ cũng nên lật bài ngửa. 

“Ây dô, Ngài lấy gì làm bằng chứng tôi là giả mạo?” 

Hữu Thủ vẫn ngồi đó, thái độ không thể cợt nhã hơn, nhìn lão được xưng Ngài Thiện kia bằng ánh mắt coi thường. 

“Hừ, người gia tộc bí ẩn sẽ không bao giờ lộ mặt..” 

“Ngài biết rõ vậy sao? Hay là..” 

Hữu Thủ vẫn bộ dáng muốn ăn đòn mà nói chuyện với Ngài Thiện. 

“Phải thì sao? Các người còn không phải là người của Chiến thần sao... Đừng nghĩ các người qua mắt được tôi.” 

Nhìn Hữu Thủ, Ngài Thiện có chút cảm giác tức giận nói không thành lời. 

Tên này quá khoa trương, dù là Chiến thần cũng không nên có thái độ cợt nhã như thế. 

“Ông cho rằng Chiến thần rảnh rỗi để chơi với ông?” 

Lão Lý nhíu mày nhìn Ngài Thiện, tỏ vẻ chính ông ta là kẻ ngu ngốc. 

Nhưng để được xưng Ngài đối với gia tộc bí ẩn thì rõ ràng những người này đều có địa vị nhất định, mà quan trọng bọn họ đều có năng lực hoặc có thành tựu. 

Ngài Thiện này cũng không ngoại lệ. 

"Ông nói nhiều với tên ngốc làm gì chứ? 

Hữu Thủ phá lên cười đắc ý. 

Chính biểu hiện này của Hữu Thủ quá mức chân thực, Trình Vũ cảm giác có chút mơ hồ. 

Mà Ngài Thiện hơi nhíu mày, trong lòng khẽ động, không lẽ suy đoán của mình là sai sao? 

“Chiến thân tôi không quan tâm... Nhưng các vị chắc chắn biết danh xưng Long chủ.” 

Trình Vũ cơ bản chỉ là kẻ khố rách áo ôm, bị lôi đi lừa người, hoàn toàn không biết Long chủ gì gì đó. 

Nhưng Ngài Thiện thì biết, Long chủ nhà nỗi ám ảnh của họ, mà dạo gần đây thể lực của Long chủ đã bành trướng rất lớn. 

Thủ đoạn vô cùng lợi hại. 

Tổ chức ngầm của họ chỉ còn một phần ba ở phương Bắc, còn chủ yếu là rút về phương 

Đông. 

“Các người không phải người chiến thần?” 

Ngài Thiện đen mặt hỏi. 

“Đã bảo ngu ngốc thì không nhận.” Hữu Thủ lắc lắc đầu, vô cùng đắc ý. 

Mà cũng vì biểu cảm này, lần nữa Ngài Thiện tin rằng bản thân phán đoán sai. 

Nếu ông ta biết Chiến thần cùng Long chỉ là một, có lẽ ông ta sẽ cảm thấy nhân sinh này quá mức gạt người rồi. 

“Các người muốn gì?” 

Ngài Thiện lúc này đề cao cảnh giác. 

“Đừng nóng, uống trà ăn bánh đã nào.” 

Lão Lý tự tay rót nước cho Ngài Thiện cùng Trình Vũ. 

Nhưng cả hai đều nhìn ly nước nghi ngờ. 

Bọn họ không dại gì uống trước. 

“Xem kia, nhất như thế cơ đấy.” 

Nói xong Hữu Thủ nhanh chóng uống ly nước trên bàn trước mặt Ngài Thiện. 

Nở nụ cười đắc ý. 

Nhưng dù vậy, Ngài Thiện vẫn kiên định không uống nước. 

“Nói thẳng đi! Dù sao nếu là người của Long chủ, ắt hẳn muốn đàm phán gì đó.” 

Ngài Thiện tuy trong lòng lo lắng như tư thái vẫn ung dung. 

“Tất nhiên là... không!” 

“Ban đầu chỉ muốn xem xem, ông có dám dẫn xác tới hay không.” 

“Ừm cũng xem như gan dạ.” 

Hữu Thủ nhìn Lão Lý, nở nụ cười nguy hiểm. 

Vậy mà Ngài Thiện bất giác cảm thấy mơ hồ, ánh mắt như díp lại. 

“Các người dám...” 

“Người của tôi.” 

Ngài Thiện dần mất đi ý thức. 

“Nên lo cho ông đi, người của ông có người của tôi lo.” 

Nói xong Hữu Thủ cũng đứng dậy. 

Nhưng điều kỳ lạ, là cả Lão Lý cũng bất tỉnh. 

“Hữu Thủ! Cậu làm gì vậy?” 

Túc Trì nhanh chóng vào phòng, chất vấn Hữu Thủ. 

“Cho Lão Lý ngủ một chút, tôi là thương tình ông ta mệt mỏi nha.” 

Vừa nói xong, Hữu Thủ ung dung đi ra. 

Túc Trị phân phó thuộc hạ đưa Lão Lý về phòng. 

Ngài Thiện được đưa về phòng kính. 

Còn Trình Vũ lại bị giam ở phòng giam ẩm thấp khác. 

Hồ Cửu hài lòng gật đầu. 

“Các cậu nên xem đó là bài học đi! Tự cho mình thông minh hơn người... kết cuộc... bị người chơi không sót mảnh nào.” 

Nói xong anh nhanh chóng đi ra. 

Mà Vinh Y Tiếu lúc này thấy bao nhiêu lợi ích đều chỉ đổ dồn về Trần gia, cảm thấy vô cùng khó hiểu. 

Hắn ta luôn ở cạnh Trần Giai Linh, tuyệt đối không thể có chuyện bọn họ có giao dịch ngầm. 

Trừ khi Chiến thần để mắt tới Trần Giai Linh. 

Nghĩ vậy... hắn càng tức giận. 

“Vô dụng! Có đứa em họ vô dụng thể không biết.” 

Vừa lóe lên suy nghĩ hắn đã tức giận, mắng chửi Vinh Thúy Hà. 

Cô chỉ có thể cúi đầu nghe mắng. 

Vì sao? 

Vì cô chỉ là chị thứ, mà Vinh Y Tiểu mới là chi chính. 

Phân biệt rạch ròi như vậy là chuyện bình thường của các gia tộc lớn. 

“Anh họ, em cũng hết cách” 

“Hết cách? Mày đi tự tìm cách. Tao sẽ tạo cho mày thêm cơ hội, lần này có không mặc gì bò dưới đất cầu xin cũng phải làm” 

Vinh Y Tiếu nhíu mày nhìn Vinh Thúy Hà. 

“Anh họ.” 

Hắn quay người lại, bóp mạnh cằm của cô. 

“Đừng anh em ở đây! Vinh gia có lợi thì mày cùng hai người già nhà mày mới có lợi. Đừng quên giá trị của mình ở đâu.” 

Nói xong hắn vứt lại Vinh Thúy Hà, bản thân bận rộn chuẩn bị cho lần gặp tiếp theo với Chiến thần. 

Cô ngồi bệt xuống nền nhà lạnh ngắt, khóc đến sưng đỏ mắt. 

Mà lúc này, tài xế Chu đã có mặt ở thành phố Gia. 

Ngồi máy bay chỉ tốn hơn bốn lăm phút có thể tới rồi, ông ta nhanh chóng tìm lại cô gái đã giúp đỡ bà chủ. 

“Cô Mộc, là cô phải không?” 

Cuối cùng ông ta cũng tìm được nhà của Mộc Thúy Lan.

Advertisement
';
Advertisement