Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

Trình Vũ còn chưa kịp kêu để bị Túc Trì nhét vào miệng thứ gì đó. 

Hắn ta cảm nhận được một mùi vô cùng kinh khủng xộc vào cổ họng, lười hắn bị mùi kinh dị đó xâm chiếm. 

Muốn nôn ọe nhưng lại không tài nào nên được, nước mắt của hắn trào. 

Hoảng sợ! 

Hắn đang vô cùng hoảng sợ! 

“Sao? Cảm thấy sợ?” 

“Yên tâm... sau vài phút nữa, sự hoảng sợ của mày còn nhiều hơn.” 

Túc Trì nói xong thì bỏ đi, mặc kệ Trình Vũ đang giãy giụa trên ghế. 

Hắn bị trói chặt một tư thế trên ghế, vô cùng mỏi mệt, lại thêm bị nhét thứ gì kinh tởm trong miệng, hiện tại hắn vô cùng sợ hãi. 

Là tột cùng sợ hãi! 

Mà lúc này Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu tức tốc quay về phương Bắc, nếu như chuyện đã nghiêm trọng thì mình Hồ Lâm không thể toàn quyền quyết định. 

“Ngu ngốc! Cháu có biết chuyện lần này tại hai thế nào không hả?” 

“Hồ gia nếu có bề gì, cháu nghĩ cháu có thể bảo toàn bản thân?” 

Ngồi trên máy bay khoang VIP, Hồ Lâm tức giận mắng Hồ Tiêu. 

“Dung Vị, nhìn trên quan hệ của Hồ Cửu bạn cậu, có lẽ quen biết thân thiết với Ngài Tuệ cùng Túc Trì của Túc gia quân.” 

“Cậu xem.” 

Hồ Lâm bây giờ chỉ có thể tìm mọi cách cứu vãn tình thế. 

“Nếu có thể... nên thông qua Hồ Cửu để có thể cứu vãn tình thế.” 

“Nhưng... tôi và Hồ Cửu... ông cũng biết.” 

Dung Vị cảm thấy khó chịu không thôi. 

Đi theo Hồ gia là muốn từng bước leo lên, bây giờ lại phải đi cầu cạnh Hồ Cửu sao? 

“Có gì không thể? Có được giãn được mới làm nghiệp lớn, đạo lý này cậu không hiểu sao? 

“Nhưng hiện tại chúng ta đang về phương Bắc... mà Hồ Cửu thì..” 

“Họ cũng sẽ tới phương Bắc..” 

Hồ Lâm khẳng định. 

Dung Vị cùng Hồ Tiêu nghi ngờ. 

“Sao chú dám chắc chứ?” Hồ Tiêu tò mò hỏi. 

“Còn hỏi?” 

“Túc Trì cùng Ngài Tuệ sẽ tới phương Bắc. Bên Ban Chính trị chỉ đích danh Trần Giai Linh vào nội các. Mà bên đó Trần gia được Chiến thần giúp đỡ đã đạt mức tính nhiệm vượt mặt Vinh gia.” 

“Kết thúc mỗi phiên như thế, Chiến thần tuy không trực tiếp xuất hiện nhưng Túc gia quân vẫn sẽ có mặt. Mà với mức độ thân thiết kia, bọn họ sẽ cùng 

“Lúc tối ta đã đi theo... Còn phát hiện bọn họ đã lên máy bay tư nhân. Không đi phương Bắc thì đi đâu chứ?” 

Hồ Lâm tuy tình cờ biết được, nhưng vẫn chưa hiểu những người kia đến phương Bắc làm gì. 

Ông chỉ có thể tạm quay về cùng các trưởng lão ở Hồ gia bàn bạc. 

Khi mọi người đều trở về phương Bắc, Vinh Y Tiếu có thể nói là ở thành phố Gia khá yên ổn. 

Hắn còn chưa biết nên làm gì tiếp theo thì lúc này có cuộc gọi đến. 

“Y Tiếu! Khi nào con về đây?” 

Cha của Vinh Y Tiểu là Vinh Phúc Nhạc, một kẻ tính toán trước sau. 

Trước giờ chưa có vụ hợp tác nào mà ông ta chịu thiệt cả, cho đến cuộc hôn nhân của ông ta hay hôn nhân của Vinh Y Tiểu con ruột ông ta. 

“Có lẽ vài ngày nữa.” 

“Vài ngày?”. 

“Chiến thần còn ở đây, cả gia tộc bí ẩn kia. Sao con về ngay được?” 

Vinh Y Tiêu dù cho là Vinh thiếu cao cao tại thượng nhưng hắn luôn chịu sự kìm kẹp, cơ bản hắn vẫn biết mọi chuyện cha hắn làm đều là đặt Vinh gia lên hàng đầu. 

Cho nên hắn mới chấp nhận, chẳng mấy khi được xa sự kìm kẹp đó, hắn cũng muốn thoải mái một chút mà thôi. 

“Tin tức con quá kém. Nên học hỏi thêm đi!” 

“Ý cha là...” 

“Có tin nội bộ, chiến thần đến phương Bắc rồi... con ở đó chờ ai?” 

Vinh Phúc Nhạc lạnh lùng nói. 

“Không thể: Ngài ấy vừa mới.” 

“Ta không cần biết có thể hay không thể gì đó của con, về là về.” 

Nói xong ông ta cúp máy không đợi Vinh Y Tiếu kịp nói gì. 

Vinh Y Tiểu cả người lạnh lẽo, Chiến thần vậy mà đi không nói câu nào, hắn có chút không kịp thích ứng. 

Cũng quên đi phải nghỉ ngơi, nhanh chóng quay về phương Bắc. 

Mà lúc này, Hồ Cửu và người của mình cũng đã đến nơi. 

“Chuẩn bị thế nào?” Hồ Cửu nhìn Túc Trì. 

“Ngài muốn tới Ban Chính trị gặp Chủ tịch Ôn không?” 

Túc Trì cẩn thận hỏi. 

Đây là đất của người quan quyền, nên anh ta cũng nâng cao cảnh giác hơn.

Advertisement
';
Advertisement