Bọn người trong giới chính trị nói chuyện rất câu nệ, còn quá nhiều phiền phức. Vẫn là quân nhân tốt hơn, có sao nói vậy, có gì làm đó. 

Thật mệt mỏi nha... 

“Sao tôi phải gặp ông ta? Còn phải tự rước khó chịu?” 

Hồ Cửu không chút khách khí nói. 

Nói ra cũng oan uổng cho vị Chủ tịch Ôn này, dù ông ta đứng đầu Ban chính trị, nhưng suy cho cùng vẫn bị chi phối bởi số đông. 

Chỉ là Hồ Cửu không thích cách làm người của ông ta, một mặt thì làm hài hòa cho các ban nội các khác, một mặt thì hòa nhã với anh. 

Quay đi thì ông ta lại ký nhiều chính sách bất lợi cho quân nhân! 

Này còn không lươn lẹo là gì? 

“Để lão ta thoải mái một chút đi.” 

“Chúng ta làm việc của chúng ta.” 

Hồ Cửu nói xong thì ra hiệu cho mọi người quay về căn cứ riêng ở phương Bắc. 

Mà Ngài Thiện lúc này ý thức được bản thân đã được chuyển đến nơi khác, nhưng tâm trạng ông ta cũng không nao núng. 

Mà Trình Vũ sau khi bị hành hạ bởi cái vị tanh nồng kinh tởm đó, hắn đã ói ra mật xanh mật vàng. 

“Chỉ mới bắt đầu mà thôi.” 

Hữu Thủ thì thầm vào tai hắn. 

Cả người hắn ta lạnh ngắt. 

Căn cứ của bọn họ ở núi Di Lâm, ở đây có đầy đủ đồ mà mọi người cần. 

Thật ra căn cứ của Chiến thần là biệt thự Trúc Dĩ, nhưng hiện tại Hồ Cửu không muốn ở đó. 

Suy cho cùng xung quanh có camera theo dõi, còn có lực lượng bảo vệ. Còn không phải muốn giám sát anh sao? 

“Đưa họ vào phòng kín đi.” 

“Trình Vũ kia nên làm gì?” 

Hồ Cửu nghĩ một chút... 

“Chẳng phải hắn ta thích biến thái? Đem hắn đến vũ trường nam đi.” 

“Nhớ giữ hắn sống, còn có chuyện cần tới hắn.” 

Nói xong Hồ Cửu đi thẳng về phòng. 

Còn Túc Trì và Hữu Thủ nhìn nhau. 

Ánh mắt bọn họ cùng lúc không hẹn lại đặt lên người Trình Vũ. 

“Chẳng phải muốn làm kẻ thống trị sao?” 

“Còn sai sao? Hắn muốn làm vua đó...” 

“Đi nào! Cho hắn làm vua.” 

Nghe đối thoại khó hiểu qua lại giữa Túc Trì cùng Hữu Thủ, Trình Vũ mơ màn như có dự cảm không lành. 

Hắn được đem vào căn phòng sạch sẽ, cho ăn ngủ đầy đủ. 

Điều đặc biệt là hắn được ăn toàn đồ ngon, sơn hào hải vị. 

Không lẽ đây là bữa ăn cuối? 

“Vị đại ca này... sao lại là những món này?” 

“Không ngon sao?” 

Thanh Ngũ nhíu mày hỏi. 

“Không... không... không phải muốn tôi...” Trình Vũ rất khó khăn để nói ra từ chết. 

Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của hắn ta, Thanh Ngũ vô cùng hài lòng. 

“Không chết được. Cảm thấy anh bị đối xử quá tệ, chúng tôi cho anh ăn nhiều chút... nếu không sau đó sao có thể nói chuyện 

Thanh Ngũ nói xong cười ẩn ý. 

Mà Trình Vũ cho rằng bản thân hắn có lẽ sắp đối mặt với việc hỏi cung, cho nên cũng ra sức ăn uống. 

“Thật ngon.” 

Hữu Thủ cùng Túc Trì đứng bên ngoài nhìn Thanh Ngũ đem chén đĩa không ra. 

Cả hai nở nụ cười không thể gian tà hơn. 

“Làm thôi!” 

Dù là ban ngày nhưng vũ trường nam được xây dưới tầng hầm, là nơi vô cùng phức tạp. 

Đừng nói là nữ, mà nam ở đây cũng được xem là hàng hóa hoặc tự nguyện 

đến kiếm tiền. 

“Phòng VIP, phải thật đặc sắc.” 

Hữu Thủ hằng giọng rồi gào to. 

Tất nhiên quản lý rất nhanh đi tới đưa cả ba người vào phòng VIP, ánh mắt gã quản lý vô cùng bất thiện. 

Chuyện nam đi nhiều người vào một phòng là quá quen thuộc ở nơi đây, bọn họ cũng không hỏi nhiều. 

Sau khi vào phòng, Túc Trì vứt Trình Vũ đang mê man xuống đất. 

“Cậu cũng quá đáng, còn không cho người ta nằm giường.” 

Hữu Thủ nhìn dáng vẻ của Trình Vũ lắc lắc đầu mà nói. 

“Thương xót hắn?”

Advertisement
';
Advertisement