Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

“Bị điên à. Nhìn cái giường kìa.” 

Quả thực Túc Trì lần này mới nhìn kỹ, quá mức kinh khủng rồi. 

Phòng VIP gì đó ở Sòng bài Thái Thiên chỉ là muỗi, đây mới chân chính là thiên đường của bọn người kia, mà cũng là địa ngục của Trình Vũ. 

“Nói rồi, bỏ thuốc ít thôi, xem đi mê man không biết gì.” 

Túc Trì lần nữa lôi hắn dậy rồi vứt lên giường. 

“Hừ, cậu biết gì chứ. Thuốc đó ban đầu chỉ là mê man, sau đó thì..” 

Hữu Thủ nói tới đó thì dừng lại. 

Dù sao anh ta cũng là đàn ông, nói chuyện này có chút... không phải. 

“Quản lý đầu?” Hữu Thủ không nói với Túc Trì nữa, quay sang bấm chuông gọi quản lý. 

Vì là phòng VIP cho nên quản lý rất nhanh có mặt. 

“Bạn tôi khẩu vị hơi... ừm ông biết đấy.” 

Hữu Thủ nói xong còn kèm theo nụ cười gian xảo. 

“Vâng. Ngài có gì cứ phân phó.” 

Tên quản lý cười híp mắt, gương mặt lấy lòng nói. 

“Ở đây ai mạnh mẽ nhất, gọi vào cho bạn tôi đi. Khoảng năm hay sáu người 

gì đó...” 

“Không! Ông xem ai muốn được giải tỏa, cứ gọi vào. Anh ta thích được bất tận hưởng chi phí với họ đều free.” 

Túc Trì cắt ngang lời Hữu Thủ. 

Vừa nói anh ta vừa rút ra một xấp tiền, khoảng chừng vài trăm triệu. 

“Đây đủ phục vụ chứ. Nhớ phải giữ anh ta tỉnh táo, người của tôi sẽ ở đây trông chừng nên sẽ không có chuyện.” 

Túc Trì lạnh nhạt nói. 

Quản lý nhìn thấy số tiền kia thì sáng mắt lên. 

“Được, được.” 

“Đây là của ông! Mau đi gọi người tới.” 

Túc Trì rút ra một tờ chi phiếu khác. 

Trước khi đi Hữu Thủ còn hơi rùng mình, không thể tin được nhìn Túc Trì. 

Xem ra Túc Trì này tâm tư vặn vẹo không kém nha. 

“Sao thế? Mặt tôi dính gì à?” 

Túc Trì khó hiểu hỏi Hữu Thủ. 

Anh ta giật mình: “À, không, không...” 

Trong lúc Hữu Thủ cùng Túc Trì đang trên đường về lại căn cứ ở núi Di Lâm, thì bọn họ không ngờ lại có thể lại lần nữa chạm trán với Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu. 

“Thật là oan gia mà.” 

Hữu Thủ cảm thán. 

Nhìn qua Túc Trì vẻ mặt vẫn bình tĩnh. 

Nhưng trái với thái độ lúc trước, Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu lại xuống xe, cung kính cúi người. 

“Xin Ngài cho tôi cơ hội được nhận lỗi.” 

Hồ Tiêu nói lớn, mặc kệ cái gì gọi là mặt mũi. 

Túc Trì nhíu mày, vẫn lái xe tránh người rồi đi thẳng. 

“Chú, họ không...” 

“Họ có không chịu chúng ta cũng phải kiên trì. Hồ gia có chuyện thì cháu nghĩ cháu có thể còn là Hồ thiểu?” 

Hồ Tiêu lúc này cũng không dám phản đối. 

Khi hắn vừa về Hồ gia đã ăn hai cái tát từ cha hắn, còn có các trưởng lão cũng đã có mặt ở Hồ gia phương Bắc, kể cả ông nội của hắn. 

Hắn ta biết bản thân đã gây chuyện lớn, mà các trưởng lão đã ra tối hậu thư cho hắn, nếu hắn không thể khắc phục được chuyện này... 

Bọn họ sẵn sàng để người khác kế thừa Hồ gia. 

“Cháu đừng nghĩ cả Hồ gia chỉ có mình cháu! Chi thứ còn đó, ta có thể dùng bất kỳ ai thay thế, dù là con gái cũng không vấn đề.” 

Ông nội Hồ Tiểu nhấn mạnh. 

Điều này là nói chi chính gì đó sẽ không còn giá trị nữa. 

Hồ Tiêu chỉ có thể dẹp đi cái tôi thường ngày mà đi theo Hồ Lâm tìm cách xin lỗi những người kia. 

“Chú, vậy giờ phải làm sao?” 

“Giờ mới biết sợ?” 

Hồ Lâm lắc đầu bất lực. 

“Tạm đi tìm Trần gia, có thể thông qua được Trần gia cũng là một cách.” 

Ông suy nghĩ rồi nói. 

Tung tích của những người kia không đơn giản mà tìm ra được, chẳng qua họ may mắn đón đầu. 

Nhưng lần sau e rằng... 

“Cầu xin Trần gia? Nhưng...” 

“Còn có thể nhưng nhị gì chứ? Hay cháu muốn cả chi chính đều bị đuổi khỏi Hồ gia?” Hồ Lâm liếc xéo Hồ Tiêu. 

Quả thật hắn hơi đuối lý, chỉ còn cách nghe theo sự sắp xếp của Hồ Lâm. 

Trong lòng hắn âm thầm oán giận, đám người kia có địa vị như vậy sao lại ăn mặc sơ sài thế cơ chứ.

Advertisement
';
Advertisement