Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

 

Nếu bọn họ nói hay thể hiện gì đó có phải tốt không? 

Kia chẳng khác nào mời gọi hắn tới phạm sai lầm, nhất định là cố ý... 

“Hồ Tiêu, còn đứng đó?” 

Hồ Lâm lên xe vẫn thấy Hồ Tiêu thất thần. 

“Vâng...” 

Bị điểm tới tên Hồ Tiêu nhanh chóng tỉnh lại và lên xe. 

Đến giờ Hồ Tiêu vẫn không cho rằng hắn sai, hắn cho rằng do mọi người gài bẫy hắn. 

Quả thực hắn quá mức cố chấp. 

Trần gia bên này khi được nhận đủ phiếu tín nhiệm, còn được nhiều quyền lợi đặc biệt thì vô cùng vui mừng. 

“Bà nói xem, con gái chúng ta xem như có bản lĩnh, có thể được lòng vị Chiến thần kia.” 

Trần lão gia đắc ý cười. 

Thật ra ông ta nhiều lần phiền lòng vì trước giờ chưa có con trai, dù là gia tộc kém cỏi như Hồ gia vẫn có một kẻ Hồ Tiêu. 

Còn ông, nhiều năm trời vẫn chỉ có con gái. 

Nhưng hiện tại ông ta lại cảm thấy con gái thật tốt, có thể làm cả gia tộc nở mày nở mặt. 

Còn là chuyện quan trọng... 

Nhìn xem, từ khi đám người kia biết Trần Giai Linh được nâng đỡ, thì ai ai cũng tìm cách đến làm thân. 

Có người còn bóng gió Trần Giai Linh với Vinh thiếu cũng chỉ mới đính hôn, cũng có thể hủy để chọn lương duyên khác. 

Mà lúc đầu Trần gia đồng ý hôn sự cũng vì Vinh gia thế lực tiềm năng lớn, có thể kéo theo Trần gia đi lên. 

Dù sao cũng là con gái, nếu không tận dụng giá trị để đổi lấy lợi ích cho Trần gia thì có thể làm gì? 

“Đấy, ông nói xem, con gái có gì không tốt. Đến Vinh gia nghe con bé ốm nằm viện còn phải hỏi thăm vài lần.” 

Thẩm Thanh Hương cười cười nói. 

Bà cũng rất thương con gái mình, cho nên nhiều năm qua bà cùng Thẩm gia tích cực bồi dưỡng Trần Giai Linh. 

Đừng nghĩ chuyện Trần Nghĩa ra ngoài tìm con trai là bà không biết. 

Chỉ là bà nhanh hơn ông ta một bước, trừ khử mọi hậu họa. 

“Đúng! Đúng!”. 

“Trần gia xem như có thể được xem là gia tộc đứng đầu rồi, ha ha ha” 

Trần Nghĩa chỉ cần nghĩ tới đám người nịnh bợ ông ta, cúi đầu dạ vâng. 

Con có Vinh Phúc Nhạc, một câu ông vui, hai câu người anh em. 

Liên tục hỏi thăm Trần Giai Linh... 

Trần Nghĩa không mát lòng sao được chứ? 

Phải biết cái xã hội này tàn nhẫn lắm, giẫm đạp người ta tới mức máu xương tan tành, còn nâng người ta cũng là lên đến trăm triệu lần. 

“Ông xem, chúng ta có hẹn với Chủ tịch Ổn... cũng nên chuẩn bị.” 

Thẩm Thanh Hương nhắc nhở. 

Vừa lúc này thì người giúp việc đã đi vào thông báo có khách tới tìm. 

Cả hai vui vẻ ra mặt cho rằng lại là người tới chúc mừng nịnh bợ. 

“Người tới là khách, mời đi.” 

Trần Nghĩa cũng không nghĩ nhiều. 

“Ông Trần, lâu rồi không gặp...” 

Chính là Hồ Lâm, sau lưng còn có Hồ Tiêu đang khúm núm đi theo sau. 

“Hồ Lâm?” 

Nhìn thấy Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu, Trần Nghĩa hơi nhíu mày, vẻ mặt vênh lên. 

“Xem nào... không biết ông Hồ cùng Hồ thiếu tới... có chuyện gì chăng?” 

“Chúng tôi còn cuộc hẹn với Chủ tịch Ốn... sợ là không tiếp đón được.” 

Hồ gia tuy là một trong ba đại gia tộc, nhưng các trưởng lão Hồ gia vô cùng khắt khe. 

Bọn họ nhúng tay vào mọi việc, còn không từ mọi thủ đoạn. 

Thậm chí trên chính trường còn không nể mặt nhau, chèn ép ra mặt. 

Hiện tại tốt rồi, phiếu miễn nhiệm của họ nhiều nhất, đến đây không nhờ giúp đỡ thì làm gì chứ? 

“Ấy, ông Trần sao có thể khách khí thế. Tôi nào dám để ông tiếp đón.” 

“Chẳng giấu gì ông... tôi là có chuyện cần Trần gia các ông giúp đỡ.” 

Hồ Lâm hạ mình càng thấp, biểu hiện như đang nói chuyện với sếp của mình. 

“Giúp đỡ?” 

“Tôi xin lỗi, không thể.” 

Nói xong Trần Nghĩa nhanh chóng bước ra ngoài, mặc kệ Hồ Lâm còn đứng đó. 

“Dì hai, dì xem lấy nước cho người ta uống, không lại bảo Trần gia không biết tiếp khách.” 

“Uống xong thì để họ về.” 

Giọng nói lạnh bằng của Trần Nghĩa triệt để như tát vào mặt Hồ Lâm. 

Nhưng ông ta phải cắn răng nhịn. 

“Ông Trần, tôi xin phép, tôi sẽ chờ ông về lại mạng phép đến thăm.” 

Nói xong thì vội kéo Hồ Tiêu ra ngoài. 

“Chú.." 

 

 

Advertisement
';
Advertisement