Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

Dung Vị vô cùng khó chịu, nhưng ngoài việc giúp đỡ họ ra anh ta cũng không còn cách nào khác. 

Anh ta chỉ có thể gật đầu, chờ dịp để gọi Hồ Cửu. 

Dung Vi ra ngoài nhìn xa xăm một chút, như lấy hết can đảm bấm số. 

Tít Tít 

Đầu dây bên kia vẫn chưa nghe máy. 

Quả thực cảm giác của anh ta bây giờ vô cùng phức tạp. 

Nội tâm của Dung Vị thật mong Hồ Cửu đừng nghe máy, nhưng cũng muốn Hồ gia không bị thiệt hại lớn. 

“Có chuyện?” 

Ngay lúc anh ta muốn tắt máy thì Hồ Cửu đã nghe. 

Giọng của Hồ Cửu vô cùng lạnh nhạt, anh đang ngồi trong phòng kín của mình. 

Lẽ ra anh cũng không muốn nghe máy, nhưng cuối cùng vẫn là bấm nghe. 

“Cậu... ở phương Bắc.” 

Dung Vị hơi ngập ngừng. 

“Ừm.” 

“Có thể gặp nhau không?” 

“Nếu là vì Hồ gia thì cậu không cần gặp tôi.” 

Hồ Cửu dứt khoát nói. 

“Nếu vì tôi thì sao?” 

Dung Vị nắm chặt điện thoại. 

Cũng không biết qua bao lâu sau đó, Hồ Cửu cũng tắt máy không nói lời nào. 

Giữa bọn họ không chỉ là khoảng cách, mà còn là một bức tường vô hình không hơn không kém. 

Dung Vị thở dài, nhưng vào lúc này điện thoại lại phát lên tin nhắn. 

Chính là tin nhắn của Hồ Cửu. 

Là địa chỉ gặp mặt! 

D) 

Mà Hồ Cửu bên này cũng không dễ chịu gì, xem như là đi gặp người quen cũ cũng tốt. 

Trong lúc đó Mộc Thúy Lan cũng đã được đưa đến phương Bắc, mà nơi cô ta đến không phải Trần gia mà là ở một khu biệt thự ngoại ô thuộc Thẩm gia. 

“Đây là.." 

“Sau này cô có thể ở đây.” 

Tài xế Chu thái độ từ tốn đáp. 

“Nhưng... Tôi có phải làm gì...” 

“Phu nhân đang ở trong đợi cô.” 

Ông ta cúi đầu, bắt đầu phân phó người giúp việc đem đồ vào. 

Thật ra cô ta mang theo rất nhiều đồ, chỉ là những đám đồ này không lọt vào mắt người ở đây. 

Nhìn căn biệt thự sang trọng tráng lệ, nếu so với Mộc gia lúc trước có thể nói hơn gấp vạn lần. 

Nhưng Mộc Thúy Lan biết rõ, không đơn giản như vậy. 

“Chào... Chào phu nhân.” 

Mộc Thúy Lan lễ phép chào hỏi. 

Vị phu nhân trước mặt vô cùng sang trọng, không còn dáng vẻ hốt hoảng như hôm trước gặp cô ta. 

“Đúng là một tiểu thư gia giáo. Cách chào hỏi rất tốt.” 

Thẩm Thanh Hương gật đầu hài lòng. 

“Nào! Mộc tiểu thư, ngồi xuống đi.” 

Mộc Thúy Lan gật gật đầu, lễ phép ngồi xuống. 

“Phu nhân.” 

“Tôi đã tìm hiểu về hoàn cảnh của Mộc tiểu thư.” 

“Chỉ là đắc tội người không nên đắc tội. Cho nên Mộc tiểu thư mới ra nông nỗi này.” 

“Tôi có một giao dịch.” 

Mộc Thúy Lan căng thẳng, cô ta biết trong giới thượng lưu chưa có gì đơn giản. 

“Phu nhân cứ nói rõ.” 

“Tôi muốn cô phẫu thuật thẩm mỹ.” 

“Phu nhân có thể nói rõ hơn được không?” 

Thẩm Thanh Hương nhìn Mộc Thúy Lan, ánh mắt xoáy sâu vào cơ thể cô. 

“Mộc tiểu thư, có một số chuyện... trong vòng quan hệ của giới thượng lưu. Cần một số người... tạo mối quan hệ” 

“Nhưng không phải chỉ là những tiểu thư chi thứ sao? Tôi cũng không phải bản thân.” 

Thẩm Thanh Hương nghe Mộc Thúy Lan cười một chút rồi nói tiếp.

Advertisement
';
Advertisement