Lão Lý vừa đi ra. 

Túc Trì đã đi vào. 

“Long chủ, Ngài Thiện kia tỉnh rồi.” 

“Đi thôi! Cũng nên gặp ông ta một chút.” 

Trong một căn phòng trắng, Ngài Thiện bị trói chặt. 

Nhưng ông ta không hề nao núng, vô cùng bình tĩnh, cứ như ông ta đang là người nắm chắc tình hình vậy. 

“Người của gia tộc bí ẩn, cũng có chút bản lĩnh.” 

Hồ Cửu ngồi đối diện ông ta, thần thái ung dung bình thản. 

“Cậu là... Long chủ?” 

Ngài Thiện nhí mày nhìn người thanh niên trước mặt, đánh giá một lượt. 

“ỪM... ánh mắt không sai biệt lắm.” 

Hồ Cửu gật đầu, không phủ nhận cũng không khẳng định. 

“Đừng căng thẳng...” 

“Cậu thấy tôi căng thẳng sao?” 

Ông ta ung dung, cũng không nao núng. 

“Ông nói xem... tôi chỉ là dặn dò trước. Sợ là sau đó ông sẽ phải nao núng.” 

“Cậu nói xem.” 

Nhìn Ngài Thiện, anh cũng biết sẽ không thể hỏi gì thêm. 

“Tôi chỉ muốn hỏi... Ông có từng nghĩ tới lão gia chủ của gia tộc họ Liêm có thể từ bỏ ông không nhỉ? 

“Để tôi đoán nhé.” 

Hồ Cửu vừa nói đến “Liêm”, đồng tử của Ngài Thiên chợt co rút. 

Hồ Cửu rất nhanh đã mỉm cười, nụ cười thoải mái nhất, không phải vì đối phương sợ hãi, mà vì anh đoán đúng. 

Thật ra anh cũng không hoàn toàn chắc chắn Liêm gia là gia tộc bí ẩn to lớn kia, thế lực bọn họ xuất phát từ nước ngoài là chủ yếu. 

Cho nên sau nhiều lần tra tới tra lui, đều không có tung tích, nhưng khi biết gia tộc bí ẩn ở phía Đông, anh lờ mờ đoán ra. 

“Ông còn nhớ Dung Vị cùng Hồ Cửu chứ?” 

Hồ Cửu hỏi ông ta. 

Ngài Thiện nhíu mày, cảm giác có chút quen thuộc. 

“Thật ra một gia tộc lớn như các ông thì làm sao nhớ được những cái tên tầm thường này nhỉ.” 

“Các ông chính là kẻ chủ mưu đứng sau hãm hại. Mục đích của các ông là công thức cải thiện gene, chữa được các bệnh về não?” 

Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của Hồ Cửu chính là khẳng định. 

Ánh mắt của Ngài Thiện vô cùng phức tạp, ông ta luôn tự tin gia tộc bí ẩn sẽ mãi không ai biết dù là Chiến thần. 

“Cậu nói gì tôi không hiểu.” 

Ngài Thiện vẫn tỏ ra không liên cang. 

“Tôi không cần ông thừa nhận... tôi chỉ định cho công cơ hội giải thích.” 

“Chỉ là ông từ bỏ rồi.” 

“Tiếp theo... ông sẽ thấy gia tộc bí ẩn của ông nhận được những gì?” 

Hồ Cửu nói xong rồi bỏ đi, cũng không cần ông ta nói gì. 

Sau khi ra khỏi phòng, Hồ Cửu phân phó Túc Trí. 

“Thả ông ta ra. Để ông ta từ đây mà tự tìm đường về gia tộc của ông ấy.” 

“Tại sao?” 

Túc Trì nghi vấn hỏi. 

Cũng không hiểu tại sao cất công bắt tên kia âm thầm một đường đưa tới đây, lại thả ra. 

Vậy chẳng phải làm chuyện không đâu sao? 

“Những kẻ không lộ diện như gia tộc này thường có một nỗi sợ..” 

“Chính là sự phản bội.” 

“Bọn họ luôn giữ liên lạc với người của mình, hiện tại tên này đi cả đoạn đường khong tung tích, không biết bằng cách nào lại từ thành phố Gia đến phương Bắc.” 

Quay về lại nói không đầu không đuôi, ai sẽ tin? 

Trong khi trên người không có chút hao tổn nào. 

“Ý ngài là... cho họ tự lục đục nội bộ. 

“Ngài Thiện biết rõ người bắt mình là Long chủ. Trước giờ thủ đoạn của chúng ta còn không phải là gặp người của họ thì sát phạt.” 

“Vậy mà lại có người sống không hao tổn gì quay về?” 

Hồ Cửu nhếch miệng cười. 

“Thuộc hạ của bọn họ thì sao?” 

“Giết!” 

Nói xong Hồ Cửu đi ra ngoài. 

Túc Trì có chút ớn lạnh. 

Từ ngày Hồ Cửu gánh vác danh vị Long chủ trên vai, dường như anh ngày càng quyết đoán hơn. 

Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng thôi.

Advertisement
';
Advertisement