Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

Dưới anh là nhiều sinh mạng, mà bên ngoài làm gì có ai nhân từ với họ. 

Đôi khi có những cái giá phải trả thì buộc phải trả thôi! 

“Nói Hoàng Đàn, thành phố Gia giao cho anh ta xử lý. Còn có..” 

Hồ Cửu nhìn Thanh Ngũ. 

“Phải đảm bảo an toàn cho cả Lục Thạc cùng Lục Chỉ.”. 

Hữu Thủ nghe vậy thì hơi sửng sốt. 

Gì chứ? 

Còn phải quan tâm sao? 

Hiện tại dù Hồ Cửu không lo thì ở thành phố Gia cũng an toàn rồi, làm gì có ai có thể làm gì được Lục Thạc chứ? 

Huống hồ còn có Hào Danh Đạt. 

"Đừng bất mãn với Lục Thạc." 

Hồ Cửu dặn dò, nhìn qua anh cũng biết Hữu Thủ có vẻ không thích Lục Thạc. 

Anh cũng biết Hữu Thủ có thái độ này cũng vì anh mà ra, nhưng có những chuyện không thể chỉ đặt cảm xúc riêng của mình vào một số vấn đề. 

“Vâng, tôi không...” 

“Nhớ! Đừng để cảm xúc cá nhân của cậu xen vào. Lục Thạc suy cho cùng vẫn từng là vợ tôi.” 

“Tôi tuyệt đối không muốn cô ấy có chuyện gì? 

Hồ Cửu nhấn mạnh. 

Lúc này Hữu Thủ hơi ớn lạnh, dù sao anh ta cũng chỉ là bày tỏ cảm xúc mà thôi, cũng chưa từng nghĩ trái ý của Long chủ nha. 

Cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám làm chuyện đó. 

“Thanh Ngũ, cậu tạm thời tới phía Đông trước.” 

“Trước mắt cứ án binh bất động, tìm một nơi yên ổn làm căn cứ. Xong việc ở đây tôi sẽ tới đó.” 

“Cần làm gì Lão Lý cùng Hữu Thủ sẽ liên hệ cậu. Nếu cần gì cũng có thể liên hệ họ. Hiểu chứ?” 

Anh nhanh chóng phân phó, có lẽ sắp đến thời cơ mà anh chờ đợi rồi. 

Việc ở đây cùng phương Đông cần nhanh chóng giải quyết. Vì anh muốn là tới kho tàng mà Bạch gia bảo vệ. 

Mà cánh cửa này một năm nữa sẽ mở ra, nếu không nhanh chóng xử lý, thì anh sẽ bỏ lỡ. 

“Vâng, tôi đã hiểu.” 

“Nếu có thể thành công, Thanh gia có thể đến đó, quản lý phía Đông...ừm cậu thấy thế nào?” 

Thanh Ngũ bất ngờ, trước giờ Thanh gia chỉ là một gia đình khá giả bình Ỗthường. 

Cũng vì Thanh Ngũ xem như là thành viên xuất sắc, chịu bao cực khổ mới có thể vào được quân ngũ. 

Hắn ta cũng lăn lộn, bất chấp cực khổ mới có thể vươn lên thành một thống lĩnh thành phố nhỏ. 

Chỉ là vì không đủ quan hệ, bị bọn người có tiền đè bẹp, dần dần hắn cũng không còn sức phấn đấu. 

Dù sao quân nhân có chút địa vị như hắn cũng đủ làm cho bọn người giới thượng lưu vây quanh tạo quan hệ. 

“Thanh gia? Thực sự có thể?” 

“Sao lại không?” 

Thanh Ngữ không thể nói nên lời. 

Ánh mắt của hắn cảm kích nhìn về phía Hồ Cửu, phải biết để được gọi là gia tộc thì đừng nói là tiền bạc, thiếu gì doanh nhân có tiền tài vạn phú? 

Nhưng Thanh gia có thể bá chiếm một phương cũng xem như sẽ trở thành đại gia tộc. 

“Tôi... Gia đình tôi không hề có nền tảng tốt.” 

“Chuyện đó quan trọng sao?” 

Hồ Cửu nhìn hắn ta rồi cười. 

“Thanh Ngũ tôi xin thề tận trung, tận lực... cả đời này, à không cả đời sau nữa, Thanh gia sẽ luôn phục vụ Long chủ.” 

Nhìn Thành Ngũ cúi đầu thành kính, Hồ Cửu gật đầu hài lòng. 

“Đi đi!” 

Thanh Ngũ rời đi, trong lòng mang theo bao nhiêu quyết tâm. 

Mà qua đi một ngày, Trần gia lúc này, phải nói là người đến đến đi đi vô cùng đông đúc. 

“Giai Linh khi nào được về nhà? Không nghiêm trọng sao lại nằm lâu như vậy. chứ?” 

Trần Nghĩa rất lo lắng cho con gái, chỉ là mấy ngày nay người tới người đi quá nhiều, làm ông ra trở tay không kịp. 

Thẩm Thanh Hương hơi chột dạ, nhưng bà ta vẫn luôn cố tỏ ra điềm tĩnh. 

“Ông xã, con bé ở bệnh viện của Thẩm gia, còn sợ sao?” 

“Huống hồ, người đi đi lại lại đông vậy, ai cũng muốn gặp Trần Giai Linh. Nó Ỗở đó lâu một chút tôi còn thấy yên tâm hơn. 

Tuy miệng nói như vậy nhưng lòng bà nóng như lửa đốt, hiện tại chỉ cần dấu vết kia trên người Trần Giai Linh điều dưỡng tốt thì mới có thể xuất hiện trước mặt mọi người. 

"Ừm, cũng đúng.” 

“Hay tôi ghé thăm con bé.”

Advertisement
';
Advertisement