Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

"Ông... Ông đi rồi tôi chống đỡ thế nào? Mấy người kia.” 

Thẩm Thanh Hương kiếm cớ. 

Bây giờ chưa thể để Trần Nghĩa gặp Trần Giai Linh, nếu không mọi thứ sẽ đổ vỡ mất. 

“Haizzz... bà xem nó phía họ chú ý một chút.” 

Trần Nghĩa bất đắc dĩ thở dài. 

"Ông yên tâm nào! Nếu ông tới bệnh viện, mọi người sẽ biết con bé ở viện. Từ Trần gia lại chuyển hướng tới bệnh viện làm phiền con bé cũng không tốt.” 

Bà ta cố gắng để Trần Nghĩa bỏ đi ý định tới bệnh viện. 

“Biết làm sao được. Đành vậy!”. 

Lúc bà đang thở phào một chút, thì người giúp việc nhanh chóng đi vào thông báo. 

“Thưa ông bà chủ, có khách đến ạ.” 

“Là ai?” 

Người giúp việc hơi lúng túng. 

“Họ không xứng danh ạ.” 

“Thôi đừng làm khó bà ấy. Người tới còn ít sao? Làm sao có thể nhận ra là ai hết chứ.” 

Thẩm Thanh Hương trong lòng vui vẻ lên một chút. 

Tuy nói Trần gia là đại gia tộc, nhưng từ lâu Trần gia so với các gia tộc khác thủ đoạn đều không bằng. 

Cho nên đều lép vế, thế hệ sau tới Trần Nghĩa đã không còn thủ đoạn gì đó đê hèn. 

Còn với Trần Giai Linh, từ nhỏ cô được ông nội dạy dỗ, cho nên tính cách có phần mạnh mẽ và quyết đoán hơn Trần Nghĩa. 

Chỉ là... suy cho cùng vẫn là một tiểu thư, chưa qua tiếp xúc nhiều. 

“Mời vào đi. Dù là ai cũng nên khách khí một chút.” 

Quả nhiên người vào nhà chính là Lão Lý. 

“Lão Lý, Ngài vừa mới được nhận chức ở ban Nội các. Sao giờ lại có thời gian đến thăm chúng tôi thế này.” 

“Mời ngồi, mời ngồi.” 

Trần Nghĩa cùng Thẩm Thanh Hương cũng quá bất ngờ. 

Vừa sáng nay Lão Lý này đã được bổ nhiệm, tuy là chưa có chức vị quá cao, nhưng ông ta lại có một quyền lực có thể nói khiến Ban chính trị e dè. 

Nhìn thái độ những người trong ban chính trị cũng đủ biết bọn họ đè ép bản thân thế nào? 

“Trần lão gia quá khách khí rồi. Đều là người quen, tìm hiểu nhau một chút cũng tốt.” 

Lão Lý cười nói rồi ngồi xuống. 

Dáng vẻ vô cùng thoải mái, cứ như bọn họ là người quen lâu năm vậy. 

“Thật quý hóa..” 

Trần Nghĩa thấy Lão Lý thoải mái với mình như vậy thì có chút ái ngại, không biết là ông ta có ý đồ lôi kéo gì mình không. 

“Trần lão gia, dù sao cũng tới rồi. Tôi có chuyện cần nói thẳng.” 

Lão Lý học theo Hồ Cửu, có một số chuyện có thể tiết kiệm thời gian thì cứ 

làm. 

Điều tra nhiều lần cũng thấy rõ, Trần gia thực sự so với các gia tộc lớn còn lại thì tương đối sạch sẽ. 

“Lão Lý... Ngài cứ nói đừng ngại.” 

Nghe Lão Lý nói vậy, Trần Nghĩa có chút lo lắng, không khí trở nên khẩn trương. 

“Trần gia được chiến thần ưu ái như vậy, ông có nghĩ nên đi theo Chiến thần?” 

“Đi theo?” 

Trần Nghĩa mơ hồ chưa hiểu. 

“Ông nghĩ xem, Lão Lý tôi với lý lịch như vậy thì ở đâu mà chui lên nơi này?” 

Nháy mắt Lão Lý vô cùng nghiêm túc mà nói. 

“Lão Lý, ông có thể nói rõ hơn.” 

“Tôi là người của Chiến thần, không vì gì cả, vì tôi tự nguyện.” 

Lão Lý cười cười rồi nói. 

Bọn họ vẫn chưa hiểu là có chuyện gì. 

“Nhưng... Chẳng phải vì Trần Giai Linh...” 

Thẩm Thanh Hương mơ hồ thắc mắc, thiếu chút đã nói ra chuyện kia. 

Bà ta nhanh chóng định thần lại. 

“Tôi hiểu ý bà. Chỉ là mọi chuyện không như bà nghĩ.” 

Lão Lý không có ý định nó ra chuyện kia, dù sao đó cũng là sự tổn thương rất lớn với Trần gia. 

“Nhưng tại sao lại là Trần gia... chúng tôi không thể.” 

Trần Nghĩa lo lắng. 

Ông ta biết rõ hơn ai hết, Trần gia đến khi ông ta kế nghiệp đã xuống dốc thấy rõ. 

Tuy vẫn trụ vững ở vị thế hiện tại, nhưng bê bát thế nào ông ta rõ hơn ai hết. 

“Vả là Trần gia sẽ không làm những chuyện mạo hiểm được.” 

Có thể nói Trần Nghĩa là người cầu yên bình. 

Không phải vì ông không thích quyền lực, chỉ đơn giản ông chứng kiến nhiều cảnh tranh đấu. 

Nếu có thể ông muốn rời khỏi chốn tranh đấu này. 

Nhưng mọi chuyện nào dễ thế, dù có không tranh đấu cũng sẽ bị bọn người kia hại cho thừa sống thiếu chết. 

Bảo toàn Trần gia một đời ân quý là đủ. 

“Trần lão gia, từ khi nào Chiến thần lại cần ông làm chuyện mạo hiểm.” 

“Ngài ý chỉ cần người có thể vì ngài ấy mà làm việc.” 

Lão Lý nhìn vẻ mặt của Trần Nghĩa. 

Ông ta cũng nắm được vài phần. 

“Tôi... chuyện này quá hệ trọng. Tôi muốn suy nghĩ..” 

Trần Nghĩa bắt đầu lưỡng lự. 

“Được! Hai ngày. Sau hai ngày không có câu trả lời tôi xem như chưa từng hỏi ông.” 

Lão Lý nói xong nhanh chóng rời đi. 

Mà Thẩm Thanh Hương lúc này cảm giác như Lão Lý đi đi đến đến như một cơn gió. 

Quá mức ảo! 

“Ông xem... chuyện đó không tốt sao?” 

Trần Nghĩa nhìn vợ mình rồi nhíu mày giải thích. 

“Nếu theo sai người Trần gia vạn kiếp bất phục.” 

Nghe vậy Thẩm Thanh Hương hơi run lên. 

Lúc này, Mộc Thúy Lan đã ngoan ngoãn nằm trên bàn mổ, cô ta không hề biết rằng Thẩm Thanh Hương đang là muốn để cô ta chỉnh dung gần giống với Trần Giai Linh. 

Mộc Thúy Lan chìm trong mộng đẹp mơ tưởng về một ngày làm phương hoàng không xa.

Advertisement
';
Advertisement