Vinh Y Tiếu rất nhanh cũng đã quay về Vinh gia, mà điều hắn ta quan tâm hiện tại không phải là đi thăm Trần Giai Linh, mà chủ yếu tại sao phiếu tín nhiệm lại kém Trần gia. 

Chưa kể. Trần Giai Linh vậy mà được đưa vào nội các, còn hắn vẫn không thấy có động tĩnh 

Điều này chứng tỏ điều gì chứ? 

Về sau lấy Trần Giai Linh hắn sẽ phải nhìn Trần Giai Linh mà sống. 

“Cha à, chuyện phiếu tín nhiệm là sao chứ?” 

Vinh Y Tiểu muốn hỏi rõ chuyện này. 

“Còn có Hồ gia bên kia nữa... Chẳng phải cha bảo Chiến thần là người có thể tác động sao? Hiện tại thì tốt rồi, người của gia tộc bí ẩn mới là người tác động được. Vậy là sao chứ?” 

“Con còn hỏi? Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tại sao lại là người gia tộc bí ẩn?” 

Vinh Phúc Nhạc nhìn Vinh Y Tiếu, càng cảm thấy mơ hồ. 

Bọn họ không phải là lần đầu tiên làm ăn với gia tộc bí ẩn. 

Theo điều tra của bọn họ trước gia tộc bí ẩn không hề tác động gì đến chính trị, mà thứ họ có nhiều nhất chính là thế lực ngầm cùng gia sản. 

“Tại tiệc tối, một người xưng là Ngài Tuệ, người này chỉ qua một cuộc điện thoại lại làm cho Hồ gia mất phiếu tín nhiệm.” 

“Vinh gia chúng ta lại xếp sau Trần gia.” 

Vinh Phúc Nhạc nghe con trai nói cảm giác có gì đó không đúng. 

“Bên Ban chính trị nói Trần gia được vào nội các vì người của Chiến thần đề cử.” 

“Sao có thể?” 

Vinh Y Tiếu nghi hoặc. 

Hắn tốn biết bao nhiêu tâm sức chỉ muốn có phiếu tín nhiệm cho Vinh gia, còn có tự bản thân có thể bước vào giới chính trị. 

Giờ thì hay rồi, bao nhiêu giao dịch bỏ ra mà họ lại không được gì. 

“Quà của Vinh gia, Chiến thần nhận chứ?” Vinh Phúc Nhạc suy nghĩ một chút rồi hỏi. 

“Ngài ấy nhận thẻ đen, còn Vinh Thúy Hà... bị từ chối.” 

Vinh Y Tiếu nghĩ đến chuyện này lại tức giận vô cùng. 

Đứa em họ không biết sống chết Vinh Thúy Hà kia ỷ vào một chút nhan sắc, có gì hơn người chú? 

Vậy mà làm ra bộ mặt không tình nguyện, có lẽ vì vậy làm chiến thần phật lòng rồi. 

“Nhưng Trần Giai Linh cũng không thể làm ra giao dịch gì với ngài ấy, mà Trần gia chi thứ gần nhất cũng không có nữ. Trần Giai Linh thì luôn ở cạnh con.” 

Vinh Y Tiếu tự tin khẳng định. 

“Chưa kể cô ấy bị tai nạn vào đêm gặp Chiến thần, sao có thể đạt thành giao dịch trước chúng ta chứ?” 

Hắn ta không tin Trần gia có thể nhanh hơn hẳn. 

Chưa kể Trần gia trước giờ thủ đoạn không cao, chủ yếu an phận giữ tộc, một đường không suy đã là cố gắng hết sức. 

Nên họ không thể nào nghĩ được tới chuyện khác. 

“Không! Cha nghe nói bên Thẩm Thanh Hương có nhận một người họ hàng, tin từ Thẩm gia, là một cô gái trẻ đẹp, mới đưa về từ thành phố Gia. Có khi nào.” 

Vinh Phúc Nhạc chợt nhớ lại tin tức mà ông nhận được. 

Ông ta không có ý định theo dõi gì Trần gia, chỉ là nhiều lần hỏi thăm ngỏ ý muốn tới gặp mặt. 

Trần Nghĩa bên kia bận rộn tới mức không chạm được đất, cho nên đành thuê người đứng canh cửa theo dõi, muốn lựa lúc thích hợp tới gặp trực tiếp Trần gia. 

Chỉ là tình cờ lại phát hiện chuyện của Thẩm gia. 

“Là dì Thẩm sao? Nhưng bà ta sao có thể..” 

“Sao lại không? Trần Nghĩa có thể vô dụng, nhưng Thẩm Thanh Hương kia không dễ đối phó.” 

“Nếu vậy xem ra cơ hội lần này chính mấu chốt khởi nguồn từ người cháu họ hàng của Thẩm gia kia.” 

Vinh Y Tiếu suy nghĩ nói. 

“Cha, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?” 

Dù sao hắn cũng không nắm quá rõ về chính trường, cần có sự chỉ dẫn của cha hắn. 

“Làm thân với Trần gia cùng Thẩm gia, chúng ta dù không phục cũng phải thân với họ trước..” 

“Mọi chuyện cứ dựa tình hình rồi tính tiếp.” 

Vinh Phúc Nhạc nói xong, bọn họ bàn bạc thêm một lúc rồi cả hai cùng rời nhà. Phải biết ở phương Bắc này, giới chính trị cùng doanh nhân không thiếu, chỉ có giàu hơn, không có giàu nhất. 

Quyền lực không gì tuyệt đối! 

Vinh Y Tiếu sắm sửa một giỏ hoa quả đắt tiền, cũng cố ý không thay đồ nhanh chóng tới Trần gia. 

“Vinh thiếu, cháu sao thế này?” 

Thẩm Thanh Hương nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Vinh Y Tiểu thì hơi bất ngờ. 

“Sau khi xong việc, cháu không màn ngày đêm, nhanh chóng về đây thăm Giai Linh. Cháu thực sự lo cho cô ấy.” 

Vinh Y Tiểu bày ra bộ mặt thâm tình. 

Chỉ là sự giả trân của hắn ta làm sao qua mắt được Thẩm Thanh Hương. 

“Được Vinh thiếu quan tâm là phúc phần của Giai Linh nhà chúng tôi.” 

“Xin phép hai bác cho con thăm Giai Linh” 

Sự tha thiết của Vinh Y Tiếu làm cho Trần Nghĩa hơi khó xử. 

“Vinh thiếu, cháu cũng biết con bé cần tĩnh dưỡng, mà thời điểm này Trần gia như là đích cho người ta nhắm tới.” 

“Hiện tại Giai Linh nằm ở bệnh viện của Thẩm gia quản lý. Tốt nhất một vài hôm nữa Giai Linh về nhà cháu có thể qua đây. Nếu giờ cháu qua chỗ Giai Linh, đám người kia không cho con bé nghỉ ngơi mất.” 

Thẩm Thanh Hương ẩn ẩn mắt có chút đỏ. 

Như muốn trào ra. 

“Dì Thẩm, con đã biết, dì đừng khóc. Dù sao đều là vì Giai Linh mà.” 

Vinh Y Tiếu ngẫm thấy lý do này cũng có chỗ đúng. 

Hiện tại Trần gia như trung tâm, Trần Giai Linh lại vào nội các, nếu bình thường cũng thôi, mà đằng này là chiến thần đề cử. 

Ai mà không nghĩ Trần gia quen biết Chiến thần? 

Tạo quan hệ là chuyện đương nhiên. 

Mà lúc này khi Vinh Y Tiếu còn bận tính kế thì người gia tộc bí ẩn đang trên đường tới phương Bắc này. 

Hồ Cửu sau khi nhận được tin thì nhếch miệng cười. 

“Xem ra đây sẽ là nơi không an ổn rồi.”

Advertisement
';
Advertisement