Túc Trì lúc này nhanh chóng vào thông báo tình hình của Ngài Thiện. 

“Không ngoài dự liệu, Ngài Thiện đã được người nào đó đưa về phía Đông.” 

“Thanh Ngũ lên đường đến phía Đông đó chưa?” 

“Đã đi rồi!” 

Túc Trì báo lại. 

Hồ Cửu hơi suy tư một chút, anh lại có dự cảm gì đó chẳng lành, chỉ là anh không biết phải nói sao. 

“Cho người theo dõi ba gia tộc. Còn có... thành phố Gia không được nằm ngoài sự tính toán của chúng ta.” 

“Liên hệ xem phía bên núi Hàng có gì không?” 

Trước khi đi anh không quên dặn dò thêm. 

Túc Trì cùng Hữu Thú nhìn nhau, cảm thấy hôm nay Hồ Cửu khá lạ. 

Mà ở Trần gia, Trần Giai Linh cũng đã không còn đủ kiên nhẫn, dù được bác sĩ khuyên ở lại thêm nhưng vẫn kiên quyết muốn về nhà tĩnh dưỡng. 

“Giai Linh, sao đã về rồi?” 

Thẩm Thanh Hương thấy con giá về thì hơi bất ngờ. 

“Con không nên như vậy... Cơ thể của con...” 

“Đều ổn rồi, có thể chú ý điều dưỡng tại nhà cũng tốt. Mà cha không có nhà sao?” 

Trần Giai Linh nhìn quanh. 

“Ông ấy à, vừa bị lôi đi mừng tiệc gì đó.” 

“Giai Linh, vị Chiến thần kia... có liên hệ với con không?” 

“Vẫn không có.” 

Nghe tới Chiến thần, bất giác cả người cô ta run lên, thật sự cô ta quá sợ hãi. 

“Vậy cũng tốt.” 

Nhưng trong ánh mắt Thẩm Thanh Hương lại lóe lên tia không đành. 

“Mẹ cũng đã chuẩn bị người, dù cho sau này cần dùng cũng không tới lượt 

con phải...” 

“Hiểu ý mẹ chứ?” 

Thẩm Thanh Hương nhấn mạnh. 

“Con hiểu. Con muốn đi nghỉ một chút.” 

Trần Giai Linh khó chịu, không muốn nghe đến những vấn đề thế này nữa. 

Mà bọn họ đều không biết vị Chiến thần giả mạo trong miệng bọn họ, ngày đêm tâm niệm lại đang chịu hành hạ. 

“Xin... Làm ơn..”. 

Trình Vũ đau đớn không còn chịu nổi, bản thân hắn cũng không còn hình người. 

“Ai dô, tiểu thịt tươi bóng bẩy, đừng nói em không đê mê nha... nếu không sao em có thể... ha ha ha”. 

Giọng nói khiếm nhã của tên đàn ông thô kệch kia làm cho Trình Vũ buồn nôn. 

Không phải hắn không nôn, mà không biết nên bao nhiêu lần rồi. 

Cũng không biết trải qua bao nhiêu ngày rồi, hắn còn chưa thấy ánh sáng mặt trời. 

“Xin các vị tha cho tôi.” 

“Sao có thể? Anh đây nhận tiền phải chiều lòng em chứ, thả em ra thì anh chơi với ai.” 

Một giọng nói khả ố khác vang lên, nhìn thân thể lõa lồ của Trình Vũ lại liếm môi. 

“Đừng... Tôi có tiền... Tôi có thể.” 

“Dù thế nào người bên kia cũng trả cao hơn gấp mười lần, là mười lần đó.” 

Một tên khác nhắc nhở. 

Đám người kia sáng mắt lên. 

Thật sự đây là ác mộng của Trình Vũ, hắn ta bị hành hạ thê thảm, điều đáng sợ là bọn người này cứ mỗi lần xong việc, lại cho người tắm rửa hắn sạch sẽ, ép hắn ăn uống, trong đồ ăn trộn cả thuốc kích dục. 

Khủng khiếp hơn, trong căn phòng này nếu tính cả hắn là có năm người đàn ông, là đàn ông! 

Toàn thân ê ẩm! 

Trình Vũ nhớ tới buổi tối hành hạ Trần Giai Linh, cảm thấy vô cùng hối hận. 

Không phải vì hắn thương cảm, mà vì trước khi đi Túc Trì đã thì thầm vào tai hắn. 

Từ từ tận hưởng cảm giác mày gây ra cho Trần tiểu thư. 

Sau đó... hắn cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ là bản thân hắn cũng quên mất khái niệm thời gian. 

Mà đám người kia lần lượt nghỉ ngơi thay phiên nhau hành hạ hắn, bao nhiêu sự sỉ nhục cùng xấu hổ đều phô bày. 

Hắn còn có thể làm gì được. 

“Em trai xinh đẹp, nào... tới lượt anh rồi.” 

Bép. 

Một tiếng VỖ vang vọng, cả đám phá lên cười. 

Chỉ có Trình Vũ biết cái mông của hắn sắp nát bét rồi. 

“Nào, anh nữa.” 

Một tên to con khác cởi tuột tất cả xông tới. 

“Chúng ta bạo lực một chút được không.” 

“Nhưng em trai này yếu lắm không? Chịu nổi chứ.” Một kẻ khác lo lắng. 

Khi hai người họ đang lưỡng lự thì một tên khác hùng hổ xông tới, nhét thuốc vào miệng Trình Vũ, kéo ngửa đầu hắn ra đổ nước vào.

Advertisement
';
Advertisement