Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

Buộc hắn nuốt xuống. 

“Xem đi! Xong rồi.” 

“Kia là gì?” 

Một tên thắc mắc. 

“Tao không rõ. Chỉ biết vị kia để lại, cả một vỉ, chắc được sáu viên. Anh ta dặn dò, chỉ cần uống thuốc này, thì dù có ra sao cũng sẽ không chết nổi.” 

“Đúng! Tao nhớ rồi, lúc đó tạo có mặt, vị này còn bảo, nếu em trai đây có chuyện cứ cho đi bệnh viện, báo ngài ấy. Khỏe mạnh lành lặn lại về cho chúng ta phục vụ.” 

Trình Vũ nghe xong vô cùng hoảng loạn, hắn ta lúc này đã không còn sợ chết. 

Điều hắn trải qua còn kinh khủng hơn cái chết! 

Mà điều kinh tởm nhất là, sau khi đám người kia cười ha hả, thì cả ba tên đàn ông to con lực lưỡng xông vào. 

Có thể nói là cưỡng hiếp hắn một cách thô bạo nhất. 

Nhưng cơ thể hắn lại phản ứng. 

"Ôi! Em trai phản ứng lại kìa... nhìn cà rốt của em ấy này. ha ha ha 

Trình Vũ nhìn theo, vậy mà cà rốt đỏ đỏ lại phản ứng cứ như nhiệt liệt chào 

đón ba kẻ kia. 

Tên thứ tư đang định nghỉ ngơi, nhìn thấy cà rốt của hắn cũng vô cùng hứng thú. 

Quên cả nghỉ ngơi là gì. 

“Để tạo nào. Bọn mày đầu đuôi đều giành, chừa tao cà rốt.” 

Nói xong hắn cười ha hả... 

Sau đó thì... 

À không! Không còn sau đó! 

Trình Vũ không biết bản thân trải qua bao lâu mới được buông tha. 

Cả phòng ngai ngái mùi tanh hôi khủng khiếp. 

Hắn nôn thốc nôn tháo. 

Vậy mà đám người kia từng người đút hắn ăn cháo. 

“Tôi... không ăn... cút... cút!” 

Trình Vũ vô cùng sợ hãi, ánh mắt lóe đỏ ngầu. 

“Ay da, em trai không ăn... vậy anh bón bằng miệng nhé.” 

Còn chưa kịp phản ứng, một tên giữa chặt miệng Trình Vũ, tên còn lại thô bạo hớp ngụm cháo trực tiếp dùng miệng bón cho Trình Vũ. 

Dù miệng tên kia hết cháo, nhưng hắn vẫn không thả ra, trực tiếp quán lấy lưỡi của Trình Vũ. 

Hắn trợn mắt, nhưng bị giữ miệng và cổ quá chặt đã bị buộc nuốt cháo xuống. 

“Ha ha ha... Kích thích chứ?” 

“Xin... Tôi cho các người tiền... Bao nhiêu cũng cho. Có thể thương lượng không?” 

Hắn dùng hết sức lực cuối cùng để nói rõ từng câu. 

Trình Vũ vô cùng sợ hãi, hắn ta sợ cảm giác kinh tởm này, hiện tại đánh đổi cái gì hắn cũng muốn thoát. 

“Nói xem...” 

Bọn người kia cười cười, để cho hắn nói. 

“Tôi có tiền, rất nhiều. Người kia trả các người gấp mười, tôi cũng trả gấp mười... Chỉ cần... thả tôi.” 

Trình Vũ vừa thở gấp vừa nói. 

“Không được! Trước khi đi vị này có dặn, dù em trai trả bao nhiêu hắn cũng trả gấp mười.” 

“Mấy hôm nay lăn lộn cùng em trai, anh đây tốt bụng nhắc nhở, em có trả bao nhiêu thì bên kia cũng bao gấp mười lần. Tiền chuyển ngày về tài khoản tụi anh.” 

“Xem nào, em muốn trả hơn cũng được... Anh đây càng có tiền.” 

Nói xong cả đám bật cười. 

Trình Vũ lúc này hoàn toàn mất đi ý chí. 

Ánh mắt là sự đau khổ cùng tuyệt vọng. Chợt đáy mắt hắn lóe một tia tính toán. 

“Có thể... Cho tôi tắm một chút... Tôi...” 

“Gì chứ tắm có thể nha.” 

Nói xong một tên to con kéo hắn vào nhà tắm. 

“Em trai, nhà tắm chúng ta khá đẹp... em có muốn... Ha ha ha”. 

Trình Vũ ớn lạnh. 

“Cũng được, chỉ là cho tôi tắm một chút. Sau đó... tùy các anh.” 

Trái ngược với sự chống đối giãy giụa mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Trình Vũ chủ động đồng ý. 

Bép. 

Tên kia phấn khích lại tiện tay vỗ mông hắn ta. 

“Ha ha ha... Xem đi, chúng ta thu phục được một em trai nuôi này.” 

Cả đám hả hê, cùng bàn xem sẽ làm gì trong nhà tắm. 

Trình Vũ nhanh chóng đóng cửa. 

Hắn cần tỉnh táo để nghĩ cách đào tẩu, nếu không hẳn sống không bằng chết mất. 

Trong nhà tắm, Trình Vũ xả nước, tạo tiếng động. 

Hắn ta nhìn xung quanh, quả thực khu này là khu khép kín, không hề có nơi thoát ra. 

Chợt!

Advertisement
';
Advertisement