Hắn nhớ ra, mỗi lần vào bảy giờ tối thì đám người kia sẽ được phục vụ đưa đồ ăn vào. 

Nếu có thể chỉ có chuồng ra lúc đó. 

Cánh cửa phòng khóa bằng thẻ từ, chỉ có thẻ nhân viên mới ra vào được. 

Vậy.... 

Trình Vũ ánh mắt lóe lên thâm độc hạ quyết tâm. 

Sau đó, hắn mở cửa. 

“Sao em trai...” 

“Tôi tình nguyện.” 

Trình Vũ cố nén đau cùng nhục nhã, trải qua bao nhiêu đoạn thời gian cũng không còn nhớ nữa. 

Đến khi bọn họ mệt phờ người, cuối cùng phục vụ cũng đến đưa cơm. 

“Tôi... tự ăn được.” 

Bốn gã đàn ông kia rất hài lòng với thái độ của Trình Vũ. 

Mà lúc này, khi Trình Vũ còn đang lên kế hoạch thoát ra ngoài, thì Hữu Thủ cùng Hồ Cửu đã đứng phía trước Hồ gia. 

“Ngài muốn vào?” 

Hữu Thủ thắc mắc. 

“Sao lại không?” 

“Nhưng.” 

Anh ta hơi lúng túng. 

Quả thực không biết tại sao Hồ Cửu đang ra sức chèn ép Hồ gia, sau khi gặp Dung Vị về lại thay đổi ý định 

“Sớm hay muộn Hồ gia này cũng nên giải tán thì hơn... Lý gia của Lão Lý cũng không tồi.” 

Nói xong Hồ Cửu đi thẳng vào trong. 

“Cậu là...” 

Dì Thẩm, người giúp việc Hồ gia ngần ngại hỏi. 

“Báo với đám người Hồ gia, Hồ Cửu cùng Ngài Tuệ đến.” 

Hồ Cửu trực tiếp nói, cũng không cho Hữu Thủ cơ hội lên tiếng. 

“Vâng, xin ngài đợi một lát.” 

Nói xong dì Thẩm nhanh chóng đi vào báo với người Hồ gia. 

Vừa lúc trưởng lão Hồ gia cũng có mặt ở đây. 

Mà Hồ Bách Nhân vừa nghe tên đã nhanh chóng tức giận. 

“Đồ ngu, còn không mau mời vào.” 

Hồ Bách Nhân giận dữ quát. 

Thật ra dì Thẩm không làm sai gì cả, chỉ là Hồ Bách Nhân muốn trút giận 

mà thôi. 

Mà Hồ Cửu đứng bên ngoài đã nghe thấy giọng quát tháo của ông ta. 

“Sao lại đông đủ thế này nhỉ?” 

Hồ Cửu cười cười, cũng không đợi mời đã ngồi xuống ghế đối diện. 

“Hồ Cửu, cậu xem như có lỗi với cháu. Hôm nay trưởng lão cũng có mặt, cũng là muốn để cháu về lại Hồ gia.” 

“Lần này tuyệt đối không có điều kiện gì, càng không có mong cầu gì.” 

Hồ Lâm cười lấy lòng nói. 

“Hồ Cửu có phải không? Cũng gọi ta một tiếng cậu lớn rồi, Hồ gia cùng cháu có huyết thống, không thể chối cãi. Điều này quá rõ ràng, cháu không nên quay cùi chỏ về phía người ngoài.” 

Hồ Bách Nhân một bộ là kẻ bề trên. 

Mà các trưởng lão đang ngồi đó cũng không muốn lên tiếng, bọn họ cho rằng địa vị bản thân cao nhất Hồ gia. 

Chỉ cần Hồ Lâm ra mặt là đủ. 

“Các người đóng phim hài? Hay đang sảng rồi?” 

Hồ Cửu cười cười, bộ dáng bất cần mà lắc đầu. 

Còn Hữu Thủ lúc này thì vô cùng thoải mái đứng quan sát một lượt. 

“Có mặt trưởng lão, cháu cũng xem như là cho họ mặt mũi đi.” 

Nhìn biểu hiện của Hồ Cửu, Hồ Lâm lên tiếng. 

Hồ Bách Nhân trước giờ hống hách thành thói, nào để ý tới thái độ của Hồ Cửu, nhưng vì có Ngài Tuệ nên ông ta cũng không làm gì được. 

Nhìn thấy dì Thẩm mang nước lên thì hất tung tóe, như tìm chỗ trút giận. 

“Đồ phế vật! Bà làm ăn chậm chạp thế. Tháng này đừng mơ nhận lương” 

Dì Thẩm sợ hãi, quỳ xuống cầu xin, vô tình quỳ lên mảnh thủy tinh vỡ. 

Xin ông chủ, cháu tôi cần tiền... nó bị ốm lâu ngày, vẫn còn nằm đó... xin ngài, đừng trừ lương tôi. Tôi hứa sẽ làm thêm nhiều hơn, sẽ cẩn thận hơn.” 

Quả thật cháu dì Thẩm dù được nằm viện tốt, được đãi ngộ của Hồ gia, nhưng đó như ban phát bố thí, ngoài thuốc tốt thì thực sự không ai tận tâm lo cho bé cả. 

Hồ Cửu cùng Hữu Thủ nhìn nhau nhíu mày. 

“Ngài Tuệ mời ngài ngồi.” 

“Tôi thích đứng! 

Lúc này không ai quan tâm tới dì Thẩm, mặc kệ bà quỳ van xin, cũng mặc kệ hành động của Hồ Bách Nhân.

Advertisement
';
Advertisement