Hồ Cửu nhìn một đám người, không hề cảm xúc. Bọn họ được mọi người kính trọng là vậy, nhưng xem hành vi đi. 

Một người đàn bà lớn tuổi quỳ trên mảnh vỡ, khóc lóc kêu xin, ắt hẳn hoàn cảnh của bà thì cả Hồ gia ai ai cũng rõ. 

Chỉ là bọn họ tự đặt bản thân mình quá cao, cho nên không thèm đếm xỉa. 

“Hồ Cửu, Ngài Tuệ chưa ngồi, sao cháu có thể ngồi chứ?” 

Hồ Bách Nhân đang tìm lỗi bắt bẻ, ông ta luôn như thế! 

Bản thân không có năng lực nhưng rất thích bắt bẻ kẻ khác, có vẻ như đó là niềm vui của ông ta vậy. 

“Không tới lượt ông quản, người thích đứng hay ngồi, ông quản lắm vậy sao.” 

Hữu Thủ chướng mắt nhìn ông ta. 

“Xin ông Hồ, ông... xin ông nói với lão gia.” 

Dì Thẩm nước mắt cứ thế lăn xuống, cũng không hề biết đâu là gì, chỉ mong khoản tiền tháng này đủ để lo cho đứa cháu. 

“Bác gái này, bọn họ mất nhân tính như vậy, vẫn là đừng nên cầu xin.” 

Hồ Cửu nhịn không được nữa, đỡ dì Thẩm đứng lên. Nhưng dì Thẩm biết chỉ cần bà đứng lên thì số tiền kia coi như biến mất. 

“Tôi... Tôi là người làm Hồ gia... Tôi cần số tiền này, cậu kệ tôi.” 

Dì Thẩm nói năng rối loạn, dù sao thì bà cũng đã có tuổi, ăn ít một chút, chịu cực một chút cũng không sao, chỉ là đứa cháu kia... 

“Dì đứng lên trước đi!” Hữu Thủ lên tiếng, cũng bước lại gần. 

Hồ Lâm cùng Hồ Bách Nhận thấy vậy cũng cảm thấy dì Thẩm quá phiền phức. 

“Bà đứng lên cho tôi, làm tôi mất mặt sao?” 

Hồ Bách Nhân lại quát. 

“Ông Hồ.” 

Dì Thẩm là muốn cầu xin mà thôi. 

“Đứng lên đi, ông ấy trừ của bà tôi sẽ bù.” Hồ Lâm không muốn vì chút chuyện cỏn con mà làm lỡ chuyện lớn. 

Mà lúc này các vị trưởng lão Hồ gia đang ngồi đối diện cũng thấy rất phiền phức, tuy bọn họ biết thân phận Ngài Tuệ, nhìn Hồ Cửu cùng Ngài Tuệ còn quá trẻ tuổi. 

Bọn họ lại nhiều năm ngạo mạn, sống trong sự đề cao của mọi người quá quen rồi, làm sao có thể cúi đầu khom lưng ngay. 

Huống hồ Ngài Tuệ cũng không phải người đứng đầu gia tộc bí ẩn. 

“Im cả đi! Thật mất mặt, chỉ là một người làm cũng không quản nổi.” 

Hồ Diệu Thái tức giận mắng, ông ta vừa nói vừa gióng gậy xuống đất. 

Theo quán tính Hồ Bách Nhân cùng Hồ Lâm đều im lặng cúi đầu, không dám lên tiếng. 

Dì Thẩm hầu hạ cho Hồ gia lâu nay, cũng vô cùng run sợ, nhưng quả thật là hết cách rồi. 

“Xin các vị, cầu xin các vị. Niệm tình tôi hầu hạ Hồ gia nhiều năm... xin bỏ qua cho tôi lần này.” 

Thật sự dì Thẩm túng thiếu lắm rồi, tháng trước chỉ vì Hồ Bách Nhân giận cá chém thớt, vô duyên vô cớ mắng bà rồi trừ tiền. 

Hiện tại sắp phẫu thuật cho cháu trai, nếu như tháng này không đủ tiền... chỉ 

sợ... 

“Thì sao? Còn lên tiếng tbaf có tin tôi đuổi cổ bà?” Hồ Bách Nhân trợn mắt 

quát. 

Hắn chỉ muốn bà ta im lặng lại, ai ngờ lại phiền thế. 

“Chuyện cháu bà không liên quan tới Hồ gia, mà chúng tôi cũng không có nghĩa vụ gì ở đây cả.” 

Hồ Lâm cũng lạnh nhạt nói theo. 

Dì Thẩm cũng biết nếu tiếp tục cầu xin e rằng tới việc cũng mất. 

“Không đuổi bà đã là nhân từ lắm rồi đấy. Mau dọn dẹp rồi biến khỏi phòng 

khách đi.” 

“Nhớ lau chùi cho sạch!” 

Hồ Bách Nhân cũng xem như được xả giận, không muốn nói thêm. 

Mà Hồ Tiêu lúc này cũng quay về. 

“Cha à, gọi con về gấp làm gì chứ. Con còn phải ở cùng.” 

Hắn còn đang thoải mái bước vào đã thấy khung cảnh vô cùng khó chịu. 

Một bên là trưởng lão Hồ gia, một bên đối diện là Hồ Cửu cùng Hữu Thủ, cha hắn thì đứng ở ngay cạnh Hồ Lâm. 

Đây là... 

Không lẽ do hắn gây chuyện mà ra? 

Hắn nhớ lời Hồ Lâm nói, phải khách khí với Hồ Cửu, thậm chí hạ mình xin lỗi. 

Ký ức chợt lóe lên, Hồ Tiêu cũng nhớ lại đêm đó, Hồ Cửu có nói cha hắn có con riêng, chuyện này hắn lại vứt ra sau đầu....

Advertisement
';
Advertisement