Xem ra phải điều tra mới được. 

Dung Vị đi sau Hồ Tiêu, cũng thấy một màn này, lại nhìn rõ Hồ Cửu đang ngồi thoải mái bất cần. 

Còn anh ta thì vẫn khép nép đi sau Hồ Tiêu. 

“Dì tên gì?” 

Bà ngước mắt nhìn chàng trai trẻ. 

“Cậu cứ gọi tôi là Dì Thẩm, ở đây ai cũng gọi thế.” 

“Hồ Cửu, hôm nay cháu đến chắc hẳn có việc, chúng ta nên nói vấn đề chính đi thi hơn.” 

Hồ Lâm cắt ngang, ông ta không muốn tốn thời gian với một người giúp việc. 

“Dì Thẩm, theo tôi được không? Rời khỏi Hồ gia đi, họ trả dì bao nhiêu tôi trả gấp hai mươi lần.” 

“Cháu của dì nằm ở viện nào, bệnh ra sao? Chỉ cần dì đồng ý, tôi sẽ chuyển nó qua nước ngoài, điều trị tốt nhất. Hoặc nếu gì ngại đi xa có thể chuyển lên tuyến trên, do chuyên gia đầu ngành hội chẩn.” 

Mặc kệ Hồ Lâm nói gì, Hồ Cửu vẫn tập trung chú ý vào dì Thẩm. 

Hồ Lâm bị lơ có chút ngượng ngùng, mà Hồ Tiêu vì vừa về cũng chưa rõ đầu đuôi ra sao. 

“Này Hồ Cửu, anh xem đi, chỉ là một kẻ giúp việc hèn mọn, cần gì quan trọng thể. Muốn lấy tiếng cho bà ít tiền là được.” 

“Bà ta đi thì ai lo cho Hồ gia chuyện nhà, tìm người như bà ta cũng khó đấy!”. 

Hồ Tiêu vênh mặt nói, hắn biết cần khách khí với Hồ Cửu nên đã coi như hạ xuống mấy phần kiêu ngạo rồi. 

Chỉ là lọt vào mắt mọi người vẫn là một kẻ không biết điều mà thôi! 

“Dì Thầm... Tôi chờ dì trả lời.” 

Hồ Cửu nhìn bà, ánh mắt vô cùng chân thành. 

Dì Thẩm hầu hạ Hồ gia cũng được hơn mười lăm năm có thừa. 

Nói rằng không chút lưu luyến cũng không thể. 

“Cảm ơn cậu... Tôi... Hồ gia cũng từng giúp tôi, nếu bỏ đi thì cũng không hợp lē." 

Bà biết là Hồ gia không người nào tốt đẹp, họ là vì lợi ích cả. Nhưng bà là người biết mang ơn, khi bà khó khăn có Hồ gia giúp đỡ, nhận bà làm việc, giờ bà bỏ đi thì quá vô tình rồi. 

Họ vô tình là chuyện của họ, bà cũng có nguyên tắc của mình. 

“Nếu họ đồng ý để dì đi?” 

Hồ Cửu nhìn qua phía Hồ Bách Nhân, ánh mắt vô cùng uy áp. 

“Đây...” 

Dì Thẩm cũng nhìn một lượt người Hồ gia. 

"Ôi trời, đi đi! Tốt thì cứ đi, Hồ Cửu thích cứ đem đi. Ở đây tôi quyết tất, dù sao chỉ là người giúp việc mà thôi.” 

Nói xong Hồ Tiêu còn cười hì hì, coi như cho một người giúp việc lấy lòng Hồ Cửu. 

Hắn ta lại không biết hành động này rơi vào mắt Hồ Bách Nhân cùng trưởng lão chính là hắn tự rước họa. 

Từ khi nào Hồ gia là do Hồ Tiêu quyết rồi? 

“Hồ Tiêu! Không được hồ nháo.” 

“Cậu nói là tính?” 

Hồ Cửu quay sang, ánh mắt có chút tính kế hỏi. 

“Đương... nhiên.” 

Vừa bị quát nên hắn khá chột dạ. 

Hồ Cửu nhìn đám người kia, lại nhìn Hữu Thủ, sau đó cười quay sang dì Thẩm hỏi lại. 

“Dì Thẩm, nếu bọn họ đồng ý, dì sẽ theo tôi đúng không?” 

Dì Thẩm nghe vậy thì cúi đầu có chút suy nghĩ, nhìn Hồ gia một lượt rồi gật đầu, tỏ vẻ đúng là vậy. 

Hữu Thủ nhận được ánh mắt của Hồ Cửu thì nhanh chóng nhìn vào tên trưởng lão kia. 

“Tôi muốn đưa người đi! Có lẽ mọi người không ý kiến chứ?” 

Giọng nói lên xuống có nhịp độ, lại có chút bá đạo. 

Cứ như muốn nói với họ, nếu họ không đồng ý thì anh ta sẽ cướp luôn không bằng. 

“Lời Hồ thiếu nói ra có lẽ cũng được tính đi.” Hữu Thủ quay sang nhìn Hồ Tiêu. 

“Đường nhiên, tính, tính cả.” 

Hồ Tiêu cười lấy lòng nói. 

Hiện tại thế cục này Hồ gia bọn họ càng không thể vì một người giúp việc mà gây tổn hại tới chuyện lớn hơn. 

Mà Hồ Tiêu ngu ngốc kia cứ thế mà đồng ý, bọn họ cũng không thể nào nói không được. 

“Bà đi đi.” 

Hồ Diệu Thái nhanh chóng lên tiếng, dù sao thì cũng chỉ là một người giúp việc, không nên kéo dài thời gian quý giá của bọn họ. 

“Thu dọn đồ đi, tôi chờ dì.” Hồ Cửu ân cần nói. 

Nhìn bà anh lại nhớ tới cảnh cô đơn của mình khi ở cô nhi viện, một chút ấm áp từ Dung gia, rồi Lão Hắc... 

Chỉ là... bọn người này có đầy đủ mọi thứ anh ao ước, nhưng lại chưa từng thỏa mãn. 

Nếu có thể Hồ Cửu thật muốn an yên.

Advertisement
';
Advertisement