Hồ Bách Nhân trước giờ chỉ là kẻ thùng rỗng kêu to, vì vậy khi bị quá lớn thì nhanh chóng nghe theo. 

“Ông chắc chắn?” 

Hồ Cửu vẫn dáng vẻ bất cần, nhìn Hồ Diệu Thái bằng một thái độ khiêu 

khích. 

“Gọi! Nhanh!” 

Ông ta nghe sự khiêu khích thì vô cùng tức giận. 

Đây rõ ràng là đang khiêu khích quyền uy của ông ta. 

Dù cho Hồ gia hiện tại hay không bằng xưa, thì cũng không đến lượt kẻ ngông cuồng kia đến đây sinh sự. 

“Chào Ngài Thẩm! Trưởng lão Hồ gia muốn gặp ngài” 

Đầu dây bên kia nghe đến Hồ gia, Thẩm Lương hơi hơi nhíu mày xoa xoa mi tâm. 

Ông ta biết mỗi lần Hồ gia gọi tới thì đều có chuyện. 

Tuy mỗi lần xử lý xong họ cũng rất biết điều mà tới qua lại cho Thẩm Lượng, nhưng Hồ gia sớm đã làm cho ông ta chán ghét rồi. 

Thật sự vô cùng khó chịu! 

Nhất là lão già Hồ Diệu Thái, cái chuyện gì kia cũng đã qua bao năm rồi, Thảm lão gia là cha Thẩm Lương, cũng là cấp trên được Hồ Diệu Thái cứu. 

Nhiều năm vậy ông ta cũng trả đủ, nhưng vì cha ông ta còn đó, cũng không còn cách khác. 

Mà lão già Hồ Diệu Thái không biết điểm dừng là gì. 

“Được rồi! Cho tôi gặp Ngài Hồ đi.” 

Dù bất mãn trong lòng, Thẩm Lương vẫn phải tỏ ra cung kính. 

“Thẩm Lương, cậu xem thế nào. Từ khi nào Hồ gia lại bị người đến uy hiếp làm loạn. Cậu dường như quên mất giao phó của cha cậu rồi đúng không?” 

Hồ Diệu Thái mở miệng là giáo huấn, cứ như Thẩm Lương chính là con ông ta không bằng. 

Thẩm Lương còn chưa kịp nói gì, đã bị ông ta giành lời. 

“Hồ gia có xuống dốc cũng không tới lượt đám cặn bã này tới. Cậu xem chúng còn không sợ cậu, tôi nói gọi cho cậu thì chúng vẫn ung dung ngồi đây khiêu khích tôi.” 

“Từ khi nào Thẩm gia quên đi lời hứa, đến khi tôi còn sống sẽ vẫn bảo vệ tôi an toàn vậy hả?” 

Ông ta vẫn lên giọng chất vẫn, cứ như mọi tội lỗi là do Thẩm Lương. 

Sự ngang bướng của ông ta làm cho Hồ Cửu cảm thấy thú vị, tuy chưa biết ông ta gọi ai nhưng thái độ này mà người bên kia chịu đựng được thì khá thú vị đấy. 

“Anh Hồ, Thẩm Lương... cái tên này quen lắm.” 

Hữu Thủ đừng bên nhắc nhở, quả thực anh từng nghe nhắc qua cái tên này. 

Không chỉ một lần còn là rất nhiều lần, chỉ là tạm thời anh không thể nhớ ra. 

“Tôi cũng thấy hơi quen.” 

Vì Hữu Thủ nhắc nhở nên Hồ Cửu cũng cảm giác cái tên Thẩm Lương này có chút gì đó từng nhìn qua. 

“Sao lại có chuyện này? Hồ lão già chờ một chút, tôi đích thân tới.” 

Thẩm Lương nói xong thì cúp máy. 

Ông ta không muốn nghe lão già kia lải nhải suốt ngày, mỗi lần gặp Hồ Diệu Thái, thì Thẩm Lương cảm giác áp lực hơn vài phần. 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Thẩm Lương nắm được trọng tâm là có người tới phá Hồ gia, còn mặc kệ sự bảo kê của hắn với Hồ gia. 

Xem ra tên kia là chọc Hồ Diệu Thái tức giận thật. 

Vẫn là thôi, nên đến xem sao. 

Dù gì thì lời hứa bảo vệ Hồ gia một đời an yên là có thật, không nên qua loa. 

“Cậu bảo vài người theo tôi đến Hồ gia.” 

Thầm Lượng phân phó cấp dưới, sau đó cũng nhanh chóng ra xe hướng tới Hồ gia. 

Mà lúc này Hồ Cửu cùng Hữu Thủ thấy dì Thẩm đi ra, Hồ Cửu muốn đứng lên rời đi. 

“Dì Thẩm, chúng ta đi thôi.” 

Hữu Thủ cùng Hồ Cửu quay lưng đi, tuy vẫn tò mò Thẩm Lương kia là ai, sao lại tạo cảm giác quen thuộc với bọn họ. 

Nhưng đáng tiếc, tò mò là một chuyện, chỉ là họ cũng không quan tâm lắm. 

“Hỗn xược! Trước mặt bề trên ai cho tự tiện thể chứ?” 

Hồ Diệu Thái thị uy, quát lớn. 

“Vậy ông nghĩ ông là gì?” 

Hồ Cửu nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Hồ Diệu Thái. 

Ông ta chợt có chút rùng mình, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. 

“Mày.” 

“Trưởng lão, bọn chúng chính là sợ Ngài Thẩm” 

Hồ Bách Nhân hả hê nói. 

Thẩm Lương nói sẽ đích thân đến, xem ra Hồ gia còn lâu mới suy. 

Nãy giờ ông ta đề ép xem như không uất ức. 

“Trưởng lão, anh cả... chuyện này bỏ đi, để họ đi đi. Dù sao bọn họ.” 

Hồ Lâm khó xử, ông ta không thể nói bọn họ quyền lực và có khả năng ảnh hưởng tới Hồ gia. 

Hồ Diệu Thái e rằng sẽ điên cuồng hơn. 

“Đồ vô dụng! Mày có chút khôn lanh hơn anh mày, nên ta mới cho mày làm việc cho Hồ gia. Xem đi... ra cái giống gì thế này?” 

Ông ta trừng mắt nhìn Hồ Lâm. 

“Các người có giỏi thì chờ Thẩm Lương tới, đừng sợ mà tè ra quần đi thay chứ.” 

Hồ Bách Nhân còn sợ không loạn, lại thêm mắm muối, đổ lửa cho cao. 

“Hữu Thủ, đưa dì Thẩm về chỗ chúng ta, an bài một chút. Làm xong quay lại đón tôi.” 

Nhìn đám người Hồ gia quá mức ngông cuồng, vốn dĩ còn muốn đến xem bọn họ có xứng đáng được tha thứ. 

Nhưng xem ra... có ngu mới tha cho họ. 

“Nhưng anh.” 

“Nhưng nhị gì? Còn lo cho tôi?” 

Hồ Cửu nghiêm giọng nói. 

Hữu Thủ vâng lệnh, nhanh chóng đưa dì Thẩm đi. 

Lúc này Hồ Cửu quay về ghế ngồi, linh cảm trong lòng anh thôi thúc muốn anh gặp mặt người tên Thẩm Lượng này. 

Nếu có một cái tên để anh nhớ thì hẳn người kia ở trong quân ngũ, còn có vị trí nhất định. 

Ngay khi Hồ Cửu còn suy nghĩ, mà Hồ gia đang đắc ý thì Thẩm Lương cũng đã tới, 

“Ai mà lại dám đến Hồ gia gây chuyện?”

Advertisement
';
Advertisement