Thẩm Lương vẻ mặt nghiêm nghị tiến vào Hồ gia, hắn ta không đi một mình mà còn đem theo một đám người. 

Cứ như là truy bắt tội phạm vậy! 

“Thẩm Lương, xem như cậu còn chút lương tâm.” Hồ Diệu Thái tuy nói lời này nhưng lại vẫn ngồi trên ghế, không hề có ý định đứng dậy. 

“Ông Hồ, là ai có gan tới đây gây chuyện?” 

Nhìn hiện trường không rối loạn, Thẩm Lương có chút nghi ngờ. 

Hồ Lâm cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, Hồ Cửu cùng Ngài Tuệ kia có thực sự quan hệ bình thường? 

Vì nhìn thái độ có vẻ như Ngài Tuệ khá nghe lời Hồ Cửu. 

Không giống như chỉ là quen biết bình thường. 

Những người ngồi đây đều đặt mình cao hơn người khác, lại luôn cho rằng Hồ Cửu là đồ con hoang, không rõ gốc gác. 

Nhưng Hồ Lâm trải qua bao nhiêu chuyện, càng ngày lại càng tỉnh ra, mà lúc nãy khi bình tĩnh nhìn kỹ, ông đã thấy mọi chuyện không đơn giản như trước giờ ông nghĩ. 

Hồ Lâm nghi ngờ Hồ Cửu là người của gia tộc bí ẩn, thậm chí có vị trí lớn hơn Ngài Tuệ kia. 

“Trưởng lão, Hồ Cửu dù gì cũng là..” 

“Hừ, Thẩm Lương! Tên này ngông cuồng, xông vào Hồ gia, làm loạn ở đây, còn đe dọa sẽ diệt sạch Hồ gia.” 

Hồ Diệu Thái cũng không cho Hồ Lâm nói hết câu, chĩa thẳng tay về phía Hồ Cửu, thêm mắm dặm muối mà nói. 

Biểu cảm vô cùng tức giận. 

“Lại có người gan to vậy sao?” 

Thẩm Lương nhíu mày, nhìn kẻ trước mặt, bộ dạng thoải mái ngồi đó, không thấy có gì là nguy hiểm. 

Nhưng bộ dạng bất cần kia lại là cho Thẩm Lương thấy quen thuộc, nhất thời hắn vẫn không hiểu tại sao hắn lại cảm giác quen thuộc. 

“Ngài Thẩm, ngài xem, thấy ngài hắn cũng không chào, lại còn ngồi im.” 

Hồ Bách Nhân vô cùng sốt sắng chỉ đích danh Hồ Cửu, ông ta muốn Thẩm Lương ra tay trừng trị tên hống hách này. 

Nghe Hồ Bách Nhân nói xong, Hồ Cửu nhìn lướt qua Thẩm Lương, quân hàm, cùng chức danh trên bảng tên vẫn còn nguyên vẹn trên áo. 

Xem ra là từ chỗ làm tới đây. 

“Một quân nhân, lại bỏ vị trí, đến đây?” 

Nhìn một chút phía sau Thẩm Lương. 

Hồ Cửu cười nói tiếp: “Còn là mang theo người?” 

Nhìn dáng vẻ không quan tâm của Hồ Cửu, lại còn nói đến điểm mấu chốt, biết Thẩm Lương là quân nhân. 

Vậy mà lại không đứng lên chào hắn. Thẩm Lương nhíu mày, thực sự cảm thấy Hồ gia lần này làm lớn chuyện, chỉ là một thằng nhãi, không phải gọi vệ sĩ đuổi ra là được sao. 

“Tên ngông cuồng này không phải chỉ cần gọi vệ sĩ lôi đi là được sao?” 

Thẩm Lương chất vấn. 

“Là họ không có khả năng. Anh có sao?” 

Hồ Cửu cười nói, cũng không để Hồ gia lên tiếng. 

Thẩm Lương nhìn thái độ này cũng có mấy phần tin rằng Hồ Diệu Thái gọi mình tới là thực sự rắc rối với tên nhãi này. 

Xem ra Hồ gia xuống dốc quá rồi, một tên nhãi cũng không làm gì được sao? 

“Chàng trai, tôi không biết cậu là ai. Nhưng cậu không nên đặt sự ngông cuồng của mình sai chỗ” 

“Tốt hơn nhanh chóng đi đi. Coi như tôi nhân từ, cho cậu một đường sống.” 

Dù sao Thẩm Lương cũng nghĩ rằng, có lẽ người thanh niên này bị Hồ Tiêu hay Hồ Bách Nhân ức hiếp gì đó, có lẽ uất ức mà làm liều. 

“Thẩm Lương, cậu đang nhân từ hay đang coi thường Hồ gia?” 

Hồ Diệu Thái không thích thái độ của Thẩm Lương. 

Trong mắt ông lẽ ra Thẩm Lương nên mạnh tay giáo huấn mới phải, sao lại có chuyện nhân từ ở đây chứ? 

“Ngài Thẩm, hắn ta thực sự đe dọa diệt sạch Hồ gia” 

Hồ Tiêu còn sợ chuyện chưa đủ loạn. 

“Cậu nhìn người này có chỗ nào diệt được Hồ gia?” 

Thẩm Lương biết không thể động tới Hồ Diệu Thái, tức giận đánh đổ lên Hồ Tiêu. 

Bị quát nên Hồ Tiêu hơi rén người, im lặng ngoan ngoãn ngồi lại chỗ của mình. 

“Ngài Thẩm, mời ngài ngồi đã.” 

Chỉ có Hồ Lâm còn tỉnh táo biết cần làm gì. 

Ông ta cũng nhìn ra, nhiều năm qua Thẩm gia đãi ngộ với Hồ gia cũng xem như đã trả cả vốn lẫn lãi cho Hồ gia chuyện năm xưa. 

Nếu Hồ gia cứ lấy chuyện kia mà ép Thẩm Lương, sớm muộn gì khi Thẩm lão gia không còn, Thẩm Lương cũng sẽ không đếm xỉa gì tới Hồ gia nữa. 

Thẩm Lương không nợ Hồ gia điều gì cả! 

“Ừm.” 

Thẩm Lương cũng biết tỏng Hồ gia, người có thể gọi là làm hắn hài lòng một chút chỉ có Hồ Lâm. 

Đáng tiếc... 

Nếu Hồ gia sau này do Hồ Lâm làm chủ thì có khi Thẩm Lương sẽ chấm chước một chút. 

Nhưng nhìn qua Hồ Tiêu cùng Hồ Bách Nhân, hắn nhìn ra cái nhân phẩm này cũng do một tay Hồ Diệu Thái tạo ra. 

“Thẩm Lương phải không? Chỉ huy quân doanh số 6. Tôi nói không sai đi.” 

Hồ Cửu nhìn cũng không nhìn nữa. 

“Xem ra cậu cũng đã có tìm hiểu.” 

Thẩm Lương khá bất ngờ, nhìn người trước mặt lại có thể biết rõ hắn như vậy. 

Cũng dần tin rằng Hồ Diệu Thái tức giận cũng có lý do, có lẽ tên này cũng khó chơi. 

“Đã biết như thế, cũng nên nhìn chút mặt mũi này. Cậu nên rời đi Hồ gia, tôi cũng sẽ đứng ra hòa giải, Hồ gia cũng sẽ không làm gì cậu.” 

Ông ta cũng không muốn dây dưa, muốn giải quyết nhanh chóng. 

Hồ Cửu nói đúng, vị trí đứng đầu một quân doanh tuy nói là có chút tiếng tăm, nhưng để rời vị trí cũng khá là khó. 

Nếu không vì Thẩm Lương lợi dụng ca trực và nhiệm vụ để đi thì việc kia rất phiền. 

Quân đội không phải chỗ cho họ chơi đùa. 

“Ngài Thẩm đây là muốn nhanh chóng quay về quân doanh? Tôi khuyên anh nên về đi. Tôi sẽ xem như không có chuyện gì.” 

Nói xong Hồ Cửu xoa xoa tay, cảm thấy ở đây lâu cũng khá chán. 

Đến lúc muốn rời đi rồi. 

“Cậu xem như không có gì?” 

Thẩm Lương buồn cười nói. 

Từ khi nào một tên nhãi nhép lại cho rằng hắn có quyền chứ? 

“Xem ra không dạy dỗ cậu một chút, thì có lẽ cậu sẽ mãi không hiểu chuyện.” 

Nói xong Thẩm Lương nhìn đám thuộc hạ theo sau. 

“Dạy dỗ một chút. Dù sao cũng là người trẻ, nhẹ tay một chút.” 

“Đem ra ngoài đi.” 

Thẩm Lương phân phó. 

“Không cần! Cứ xử lý tại đây.” 

Hồ Diệu Thái lên tiếng.

Advertisement
';
Advertisement