Hồ gia lúc trước cũng xem như có thực lực, nhân tài rất nhiều, có chỗ đứng nhất định. 

Nhất là Hồ Thúy, năm đó ông cũng có ý với Hồ Thúy, thông minh xinh đẹp. 

Tiếc là... 

Mà trên người Hồ Cửu lại có gì đó quen thuộc, là cho Thẩm Lương có cảm giác không muốn ra tay với anh. 

“Ông nói xem... Là tôi phiền họ hay họ phiền tôi.” 

Hồ Cửu cũng không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược. 

“Đây...” 

Thẩm Lương cũng không dám đảm bảo. Suy cho cùng Thẩm Lương cũng là người biết điều, chỉ là bị ràng buộc với một lời hứa, không thể làm khác. 

“Xem như hôm nay ông có nghĩa khí, cũng có sự bao dung, tôi bỏ qua cho ông. Tốt nhất ông nên giữ gìn đức hạnh đó đi, có ngày nó sẽ cứu ông đấy.” 

Hồ Cửu cười nói. 

Cứ như là đang tán thưởng Thẩm Lương. 

Mà lời của Hồ Cửu rất nhanh sẽ ứng nghiệm, chính vì còn một phần của sự biết điều này mà cứu Thẩm gia thoát nạn. 

“Cậu... quá ngông cuồng.” 

Hồ Cửu nhìn xung quanh, nhân vật chính Hồ gia đã đi, anh cũng không cần ở lại. 

Lần này anh muốn về đây cũng tiện tay điều tra một chút về mẹ của mình, sao khi Hữu Thủ thu thập thông tin, anh cảm giác mẹ anh có bí mật gì đó, có lẽ Hồ gia cũng có manh mối một chút. 

Chỉ là không ngờ đám người Hồ gia này nhiều năm được nuông chiều thành hỏng rồi. 

Xem ra sau khi tra được thứ anh cần, Hồ gia bị diệt là chắc rồi! 

Thẩm Lương nhíu mày, vẫn cảm thấy người này nói bừa mà thôi. 

“Cậu tốt nhất, đừng đến Hồ gia nữa.” 

“Không phải ông nói là được.” 

Hồ Cửu cười cười, nói xong định rời đi. 

Vừa lúc này, Hữu Thủ cũng đã quay lại, nhìn hiện trường hỗn độn, Hồ gia không còn ai. 

VA 

“Anh Hồ, không lẽ... anh giết họ cả rồi.” 

Hữu Thủ hơi đổ mồ hôi. 

Anh ta đi chưa lâu, sao lại diệt cả tộc người ta rồi. 

“Nói bừa gì đó? Tôi giống như là kẻ giết người bừa bãi vậy sao?” 

Nhìn biểu cảm của Hữu Thủ, anh cảm thấy quá mức thái quá rồi. 

“Nhưng... kia.” 

Hữu Thủ chỉ về vết máu nhỏ kia, lại hiện trường lộn xộn này, càng làm cho anh ta tin đây là nơi có án mạng. 

“Bớt suy diễn lại.” 

Hồ Cửu gõ đầu Hữu Thủ, sau đó anh đi thẳng ra ngoài. 

Mà Hữu Thủ vẫn chưa đi theo, nhìn nhìn một chút, lại bắt gặp Thẩm Lương đi 

ra. 

Thẩm chủ quản? 

“Thẩm giáo úy?” Hữu Thủ theo quán tính bật thốt ra. 

“Đại tướng.” 

Thẩm Lương nhìn thấy Hữu Thủ thì ánh mắt nghiêm trọng, chào theo nghi thức quân nhân. 

Ánh mắt có hơi nghi hoặc nhìn Hữu Thủ, tại sao Hữu Thủ lại đến đây chứ? 

Hữu Thủ chợt nhớ lại lúc này người Hồ gia gọi đến, tên là Thẩm Lương. Không lẽ... 

“Thẩm giáo úy có quan hệ thế nào với Hồ gia?” 

Hữu Thủ nhanh chóng hỏi. 

Thật ra trong mắt Hữu Thủ thì Thẩm Lương làm người không quá tệ, chỉ là có chút cả nể, cho nên đôi khi sẽ có chuyện ngoài ý muốn. 

“Cũng xem như quen biết, nhưng mà... sao ngài lại đến đây?” 

Thẩm Lương hơi bất ngờ, nhanh chóng dò hỏi. 

Bọn họ là quân nhân, thường sẽ có dịp gặp nhau trong các cuộc họp cấp cao. 

Mà Chiến thần hầu như rất ít xuất đầu lộ diện, cho nên Hữu Thủ thường thay mặt Hồ Cửu tham dự. 

Cho nên người biết mặt Chiến thần không nhiều, một số có thể gặp cũng chỉ nhìn thấy từ xa không biết rõ mặt. 

Mà Thẩm Lương nhiều lần gặp mặt Hữu Thủ tại các cuộc họp chiến lược, còn về Hồ Cửu thì hắn cũng có may mắn gặp qua hai lần, nhưng vì quân khu sáu được xếp vị trí khá xa, nên cũng chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng, không hề rõ mặt. 

“Còn không phải đi cùng... ừm anh Hồ.” 

"Anh Hồ?” 

Thẩm Lương cảm thấy nghi hoặc, anh Hồ mà Hữu Thủ nhắc tới là ai? 

Nếu Hữu Thủ ở đây hoặc là tháp tùng Chiến thần hoặc là nhận nhiệm vụ của Chiến thần. 

Mà người nào của Hồ gia được Hữu Thủ gọi là anh Hồ chứ? 

“Thôi khi khác sẽ nói thêm một chút, hiện tại tôi còn có việc.” 

Nói xong thì Hữu Thủ nhanh chóng rời đi. 

Mà Thẩm Lương còn đứng lại Hồ gia một mình, cảm giác vô cùng quỷ dị. 

Hắn chợt phát hiện, Hữu Thủ mặc đồ khá tùy tiện, không giống như là phải làm nhiệm vụ nhà nước. 

Như vậy... hoặc là Chiến thần cũng ở phương Bắc hoặc là nhiệm vụ vô cùng 

quan trọng.

Advertisement
';
Advertisement