Nhưng sao lại liên quan Hồ gia chứ? 

Thẩm Lương suy nghĩ một chút, quyết định đến bệnh viện thăm Hồ Diệu Thái, cũng tiện để thăm dò một chút. 

Ngày hôm sau, 

Hồ Diệu Thái được đưa tới viện, sau khi phẫu thuật lấy mảnh thủy tinh ra thì cũng đã ổn định. 

Chỉ là khi tỉnh dậy Hồ Diệu Thái tức giận không thôi. 

“Hừ, tên khốn đó. Nhất định nếu bắt được nó phải bắt nó quỳ mà xin lỗi.” 

Ông ta tức giận tới mức vết thương lại đau trở lại. 

“Trưởng lão, Hồ Cửu không đơn giản như vậy, cậu ta có súng... còn có kỹ thuật rất tốt. Chưa kể quan hệ với gia tộc bí ẩn cùng lúc gia quân khá ổn, tuy chưa biết quan hệ sâu thế nào, nhưng Hồ gia chúng ta không nên chủ quan.” 

Hồ Lâm nhíu mày khuyên nhũ. Trưởng lão này quá mức sĩ diện, Hồ Lâm không lạ gì ông ta. 

Nhưng nếu không đặt cái tôi của Hồ gia xuống, e rằng Hồ gia gặp họa là điều sớm muộn. 

“Chuyện khác không nói, nhưng nó phải quỳ xin lỗi chắc chắn phải cần.” 

Hồ Diệu Thái kiên quyết. 

“Đừng nghĩ ta chỉ có Thẩm gia, bao năm Hồ gia không suy cũng chẳng phải chì có Thẩm gia làm chỗ dựa.” 

Ông ta cười lạnh nói tiếp. 

Hồ Lâm trong lòng lo lắng, hơi thở dài, xem ra ông cần tìm một đường lui cho ông và Hồ gia. Nhìn trưởng lão như vậy, Hồ Lâm đành gật đầu rồi âm thầm rời đi. 

Có lẽ công sức của ông bao năm qua vì Hồ gia đã quá mệt mỏi... 

Bước ra khỏi bệnh viện, Hồ Lâm ngẩng đầu nhìn ánh sáng của mặt trời, thở dài, trong lòng như đã có quyết định. 

Tại núi Di Lâm, 

Hồ Cửu vẫn nhàn nhã chờ đợi tin tức, thật ra cũng không hẳn là chờ đợi, vì tin tức anh cần sớm hay muộn mà thôi. 

“Long chủ, có chuyện... ừm cũng có thể gấp.” Túc Trì hơi ấp úng. 

Nhìn dáng vẻ gãi đầu gãi tại của Túc Trì, lại thêm ánh mắt tránh né, Hồ Cửu nhíu mày. 

“Có chuyện nói thẳng. Từ khi nào lại trở thành bộ dạng này chứ?” 

Nhấp một ngụm trà, cũng không thèm nhìn Túc Trì. 

“Bạch tiểu thư... cô ấy...” 

“Làm sao?” 

“Cô ấy... đến đây rồi.” 

Túc Trì cuối đầu nói. 

“Là các cậu đưa tới?” 

Hồ Cửu nhìn cũng biết là âm mưu của đám người này. 

“Không... Là Bạch tiểu thư muốn tới... vả lại... vả lại.” 

“Tự làm chủ, Hữu Thủ cùng cậu cảm thấy bản thân tự làm chủ được rồi?” 

Giọng nói lạnh bằng của Hồ Cửu lại càng làm Túc Trì không dám nói tiếp. 

“Anh Hồ Cửu, không phải do các anh ấy... là do em muốn gặp anh.” 

Lúc này Bạch Thố từ bên ngoài đi vào. 

Hồ Cửu có chút không tự nhiên lắm. 

“Cô Bạch đến đây làm gì?” 

"Em... sao lại xưng hô như vậy.” 

Bạch Thố cúi đầu có chút buồn, nhưng khi ngẩng đầu lên cô lại vui vẻ trở lại. 

“Không sao! Dù sao em ở đó cũng không có gì, muốn đến đây một chút. Và lại mọi người đều nói em cần ra ngoài mở mang tầm mắt một chút.” 

Nói xong Bạch Thố không quên nhìn Hồ Cửu, cảm giác khí tức trên người Hồ Cửu có chút khác. 

“Ừm, đến cũng đến rồi. Để Hữu Thủ cùng Túc Trì thu xếp đi.” 

Hồ Cửu nói xong thì đi nhanh ra ngoài. 

Nhanh tới mức Túc Trì còn nghĩ rằng Hồ Cửu là đang chạy trốn đó. 

“Anh Túc Trì, anh ấy thực sự... không giận chứ?” 

Bạch Thố ánh mắt hơi thất vọng nhìn phía Hồ Cửu vừa đi. 

“Sẽ không! Bạch tiểu thư đến đột ngột, có lẽ ngài ấy cần thời gian để bình tĩnh cũng nên.” 

Túc Trì an ủi, dù sao chuyện này đầu sỏ vẫn là tên Hữu Thủ kia mà ra. 

Nói gì thì nói Hữu Thủ quá mức làm càn, tự ý để Bạch Thố đến đây, chưa nói đến an toàn, phía Hồ Cửu biết, bọn họ xem như ăn hành không ít. 

“Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô. Ở đây sẽ có dì Thẩm chuyên nấu ăn rồi, nên chuyện này cô cũng đừng lo lắng.” 

Túc Trì vừa dẫn cô tới phòng vừa giới thiệu sơ tình hình ở đây. 

“Dì Thẩm? Trước giờ tôi chưa nghe.” 

Bạch Thố ngơ ngác, ánh mắt linh động, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Advertisement
';
Advertisement