Hồ Cửu nhìn Lục Thạc rồi rời đi, cũng không còn muốn ở lại đây nữa, có nhiều chuyện khác cần anh hơn.
“Hoàng Đàn, mọi chuyện ở lại hỗ trợ Hữu Thủ cùng Dung Vị”
Anh xoay người gọi to Hoàng Đàn, sau khi phân phó ổn thỏa tự mình rời đi.
Mà lúc này, Lục Thạc thẩn thờ, cũng không còn lý do để có thể níu kéo Hồ Cửu.
Bản thân cô cũng không biết cô nghĩ gì nữa.
Níu kéo được anh thì sao?
Cô sẽ không kết hôn với Hào Danh Đạt sao?
“Cô Lục, tôi đưa cô về.”
Hữu Thủ nhanh chóng đi lên.
“Không... không cần..”
“Nếu anh Hồ Cửu biết tôi để cô về một mình chắc chắn sẽ chém tôi.”
Ánh mắt Hữu Thủ có chút nài nỉ.
“Vậy... được.”
Lục Thạc hơi ngượng ngùng nói.
Có nhiều lần thấy Hữu Thủ đi cùng Hồ Cửu, cũng nhiều thấy cả hai thân thiết.
Trong mắt cô, những lúc đó chỉ là cả hai người là bạn bè cùng kéo nhau đi đâu đó, không có sự nghiệp gì ổn định.
Nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ Hồ Cửu cùng mọi người, có lẽ không như cô nghĩ.
Có thể mời được đại y sư Lâm Dực, còn có thể là người thường sao?
Sau khi lên xe, trên đường về tĩnh lặng, Lục Thạc nhiều lần muốn hỏi gì đó lại thôi.
Hữu Thủ lại là người có thể nhìn ra được.
“Cô Lục, anh Hồ Cửu rất tốt với cô.”
Nghe vậy Lục Thạc chỉ biết cúi đầu.
“Tôi biết.”
“Anh ấy có thể vì cô làm mọi thứ.”
Lục Thạc hoàn toàn im lặng, cũng không phủ nhận.
“Hào Danh Đạt sẽ làm được như anh ấy sao?”
Ngừng một chút, Hữu Thủ hỏi Lục Thạc.
Cô lúng túng, cũng không biết phải làm thế nào.
“Anh Hào là người tốt, lúc tôi gặp chuyện chính anh ấy xả thân cứu tôi. Sau đó còn chiếu cố tôi rất nhiều.”
“Chắc chắn anh ấy sẽ tốt với tôi”
Nghe Lục Thạc nói vậy, Hữu Thủ lắc đầu.
Nhìn bộ dạng của Hữu Thủ, Lục Thạc có chút hoài nghi.
“Đó là lựa chọn của cô Lục đây, tôi không hề có ý kiến gì cả”
Nói xong Hữu Thủ đánh xe vào khu biệt thự Long Thăng, xe chạy thẳng về trước biệt thự Nhật Hạ.
Hữu Thủ xuống xe mở cửa, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
“Tới nơi rồi, mong là sau hôn lẽ ngày mai cô Lục sẽ hạnh phúc”
Lục Thạc xuống xe, nhìn Hữu Thủ, cô định đi vào, nhưng chợt nhớ gì đó.
“Anh cho tôi hỏi.”
Hữu Thủ nghe vậy hơi dừng bước chân.
“Trước giờ... Hồ Cửu, anh ấy... làm gì?”
Sau bao nhiêu thời gian, Lục Thạc mới hỏi điều này, ban đầu cô còn cho rằng cả hai lông bông.
Nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi, cách thức xử lý đều không giống như là kẻ vô công rỗi nghề.
“Cô Lục muốn biết?”
Hữu Thủ vào xe lấy ra một vali nhỏ, sau đó đưa cô.
“Cô Lục, anh Hồ Cửu nói đây là tất cả quà cưới, định là sẽ tặng cô. Chỉ là không thể tới, hôm nay tôi cũng gửi nó cho cô.”
“Anh Hồ Cửu làm gì thì tôi không thể nói. Chỉ là cô nhìn những thứ trong vali này. Có lẽ cô Lục sẽ hiểu phần nào, anh ấy cố gắng thế nào vì cô.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!