Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

Nhìn sâu ánh mắt Lục Thạc, anh ta thật muốn và tên Hào Danh Đạt kia. 

Chỉ là anh ta biết, nếu như anh ta làm vậy, Hồ Cửu sẽ không đồng ý, mà Lục Thạc càng hiểu 

lam. 

“Cô Lục, quà cũng đưa tận tay cô. Những gì cần nói cũng đã nói, mong cô có hôn nhân mới hạnh phúc viên mãn theo ý cô.” 

“Có lẽ anh Hồ Cửu yêu cô không theo cách mà cô mong muốn. Nhưng anh ấy yêu cô theo cách tốt nhất có thể. Từ bỏ anh ấy, chính là sự nuối tiếc của cô.” 

Nói xong Hữu Thủ nhanh chóng lên xe rời đi. 

Anh ta không nhịn nổi nữa. 

Chiến thần một thân oanh liệt, nhiều lần vào sinh ra tử, Hồ Cửu cũng chưa từng biến sắc. 

Anh ta từng hỏi Hồ Cửu, nếu như sau này không làm Chiến thần nữa, thì anh sẽ làm gì. 

Hồ Cửu từng trả lời, anh muốn cùng VỢ sống cuộc sống yên bình, cứ thể hai vợ chồng nương tựa nhau. 

Chỉ là muốn yên bình... cần giải quyết một số thứ, đôi khi yên bình phải đánh đổi bằng máu và mồ hôi, nước mắt, cả tính mạng. 

Anh chỉ muốn người anh yêu thương được bình an một đời. 

“Hồ Cửu à, anh làm được rồi. Chỉ là bình yên kia không có anh thôi.” 

Hữu Thủ lái xe về phía sân bay, lại cảm thấy vô cùng cảm thán, thương cho Chiến thần của anh ta. 

Mà lúc này Lục Thạc nhìn chiếc vali kia, vẫn như người lọt vào sương mù, cô kéo vali vào 

nhà. 

“Con về rồi?” 

“Cha... còn thức sao? Trễ quá rồi.” 

Nhìn Lục Chỉ còn thức, cô lại thấy hơi ái ngại. 

“Chiều mai là hôn lễ con rồi, nên nghỉ ngơi đi.” 

“Cha à... Hào Danh Đạt là người tốt đúng không?” 

Lục Thạc đột nhiên hỏi làm Lục Chỉ nhìn cô khó hiểu. 

Thật ra, cô chỉ muốn xác nhận lựa chọn của mình không sai mà thôi 

Lục Chỉ nhìn con gái, có chút lo lắng, lại thấy vali kia, cũng không nghĩ nhiều. 

“Con sao thế?” 

Nhìn ánh mắt lo lắng của Lục Chỉ, cô lại không biết mở lời thế nào. 

“Không... con chỉ hỏi, cha nghĩ gì về Hào tổng thôi.” 

Cô không biết nói sao, dù sao tâm trạng của cô vô cùng hỗn độn, thật sự có cảm giác rõ ràng Hồ Cửu là thật tâm với cô. 

Chỉ là... 

Có phải cô đã quá thực dụng phải không? 

“Chỉ cần con hạnh phúc, những thứ khác không quan trọng” 

“Nhỡ con chọn sai thì sao?” 

Lục Chỉ nghe Lục Thạc nói vậy thì có chút bất an, ông ngồi xuống lại ghế, sau đó ra hiệu cho con gái ngồi xuống. 

“Con có chuyện gì sao?” 

“Hiện tại cũng chỉ có cha với con, còn gì có thể không nói ra được sao?” 

Dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt rối rắm của Lục Thạc, tuy không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng ông cũng không muốn con gái lại dang dở. 

“Lục Thạc, mẹ con mất sớm, hai cha con ta nương tựa nhau. Cha thật mong con hạnh phúc.” 

“Nhưng... nếu cả con cũng chọn sai... thì có lẽ con phải chịu trách nhiệm với lựa chọn này. Cha cũng chỉ có thể là nơi con quay về tìm sự an ủi mà thôi, cha cũng không biết mình có thể làm gì được cho con, ngoài làm chỗ dựa.” 

Lục Thạc nghe vậy thì ánh mắt ửng đỏ, quả thực nhiều năm qua hai cha con họ là nương tựa mà sống. 

Tuy là nhiều năm Hồ Cửu bỏ đi, bọn họ chật vật nhưng cũng xem như là rất ổn rồi. 

Hồ Cửu quay về đưa họ rời khỏi Lục gia, dù anh không có gì cũng bảo đảm cho cô cùng cha cô yên ổn.

Advertisement
';
Advertisement