Mà lúc này dì Thẩm đang dọn dẹp, đưa cháu mình lên phòng nghỉ ngơi. Bà lấy lại bình tĩnh chuẩn bị lên gặp Hồ Cửu. 

“Dì Thẩm.” 

Là giọng của Bạch Thố. 

“Cô Bạch, mấy ngày nay cô đi đâu? Cậu chủ vừa về” 

Dì Thẩm hơi ngạc nhiên khi thấy Bạch Thố quay về. 

“Mọi người đều đi cả, chỉ là... tôi hơi chán nên ra ngoài thôi.” 

Bạch Thố dự định là bỏ đi, dù sao cô cũng đã đánh mất lòng tin của Hồ Cửu. 

Nhưng nhiều ngày qua, cô đi xa anh rồi cô lại nhận ra, thật sự lòng cô ta đã định một đời này chỉ có Hồ Cửu. 

Cho nên, Bạch Thố tìm tới Ngài Tuệ, liên hệ với Bạch Long, cô ta suy đi nghĩ lại vẫn muốn đối mặt với Hồ Cửu một lần nữa. 

Chỉ cần, anh có chút gì đó với cô, Bạch Thố sẽ bỏ mọi thứ chỉ cần bên anh thôi. 

“Cô về là tốt rồi. Tôi lên gặp cậu chủ một chút.” 

Dì Thẩm nói xong định đi lên. 

“Dì Thẩm! Có chuyện gì sao?” 

“Cũng không có gì, chỉ là cậu chủ muốn gặp tôi.” 

Nói xong Dì Thẩm lại tiếp tục đi lên. 

Mà Bạch Thố nghi ngờ, tại sao nhiều ngày qua cô mất tích Hồ Cửu không hề truy tìm, dù không quan tâm thì suy cho cùng cô cũng là người của gia tộc bí ẩn. Theo lý thì Hồ Cửu cần phải giữ cô lại chứ? 

Bạch Thố lại không biết Hồ Cửu đã tra rõ một mười, việc cô đi hay ở với anh không còn quan 

trọng. 

Chuyện diệt gia tộc bí ẩn chỉ là một sớm một chiều mà thôi. 

“Dì Thẩm, con đi cùng dì.” 

Dì Thẩm nghe vậy thì hơi lúng túng, chuyện của mẹ cậu chủ, cũng chưa ai biết, bà cũng không muốn cho người khác biết. 

Nếu không cậu chủ cần gì gọi bà vào phòng. 

“Chuyện... không có gì... vẫn là tôi tự đi thì hơn.” 

Bạch Thố càng nghi ngờ, phòng làm việc của Hồ Cửu nay đã có trận pháp, cô không có năng lực phá giải, mà biểu hiện của dì Thẩm khác đang nghi. 

Không lẽ... 

Bà ta biết được gì đó muốn báo lại Hồ Cửu, nếu không sao lại từ chối mình. 

Mà quả thực trước khi rời khỏi căn cứ, Bạch Thố có gọi cho cha mình, mà tình cờ Dì Thẩm nghe được. 

Thật ra lúc đó dì Thẩm chỉ đơn giản nghĩ cô ta gọi cho gia đình, cũng hoàn toàn không biết chuyện gia tộc bí ẩn gì gì đó. 

Chỉ là Bạch Thố tự chột dạ nghĩ nhiều mà thôi. 

“Dì à, dì có gì giấu con đúng không?” 

Bạch Thố ghì chặt tay dì Thầm lại. 

“Không... tôi chỉ là có chuyện cần nói chuyện với cậu chủ.” 

“Vậy tại sao không để tối vào cùng?” 

“Nhưng cậu chủ chỉ gọi mình tôi.” 

Dì Thẩm cố gắng giải thích, trước giờ trong mắt bà thì Bạch Thố là cô gái ngoan hiền lễ độ. 

Nào có chuyện hung dữ thế này? 

Ánh mắt hiện tại của Bạch Thố có thiêu đốt cả người dì Thẩm. 

“Bà ơi, bà ơi.” 

Cháu trai dì Thầm lúc này nghe tiếng ồn vội chạy ra. 

“Cháu vào trong đi, bà lên đây.” 

Dù không đi đâu hết, dì nói rõ đã.” 

Bạch Thố nhìn đứa bé có ánh mắt tròn xoe giống mình, sự ngây thơ thuần khiết kia như nhắc nhở cô ta là đồ giả mạo, còn sự ngây thơ kia mới là thật. 

Trong lòng cô ta không hiểu sao lại chán ghét đứa bé. 

“Cô Bạch, quả thực tôi không có gì mà. Cho tôi lên dỗ thằng bé” 

Đứa bé sợ hãi òa khóc. 

“Cháu ngoan, nín, nín bà lên.” 

Nhưng Bạch Thố giữ chặt tay dì Thẩm, mà bà quá vội nên theo quán tính, cả người dì Thẩm bị kéo lại ngã xuống, lăn vài vòng, bất tỉnh. 

Bạch Thố lúc này mới hoàn hồn, mà đứa bé thấy bà như vậy khóc càng to, nhanh chóng chạy xuống. 

Nhưng, vì cô ta luống cuống, và phải đứa bé làm đứa bé trượt chân té trên người bà mình. 

Cả người thằng bé bị và phải một bậc thang, may mắn có thân thể người bà đỡ được, nếu không... e rằng với thân thể gầy yếu này... sợ là... 

Cô ta ngơ ngác, thật sự không cố ý, cũng không có ý muốn hại dì Thẩm, chỉ là muốn biết gì Thẩm có đi nói chuyện cha cô ta cho Hồ Cửu thôi. 

“Bạch tiểu thư... cô tàn nhẫn vậy sao?” 

Advertisement
';
Advertisement