Khi Lão Lý đến bệnh viện thì vô cùng hoang mang hỏi. 

Bạch Thổ lúc này rất muốn giải thích, nhưng một bác sĩ đi ra. 

“Đứa bé chỉ là hoảng sợ, va chạm chỉ là xây xước ngoài da.” 

“Nhưng... người bà thì có vẻ không ổn. Va đập mạnh cần làm phẫu thuật ngay” 

Nghe vậy thì ánh mắt Hồ Cửu càng hiện lên vẻ tàn nhẫn, mà đứa bé lúc này được đẩy ra, mắt cá chân bằng bó, cả người bôi thuốc. 

Người xấu, cô ta là người xấu.” 

Cậu bé vừa khóc vừa ghét bỏ Bạch Thố. 

Hồ cứu vội VỖ về cậu bé. 

Được, người xấu, có anh.” 

“Em ngoan, theo bác sĩ một chút. Lát nữa bà khỏe lại thấy em không khỏe sẽ lo lắng” 

Hồ Cửu chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy. 

Nhìn thấy cảnh này Bạch Thố ngơ ngác. 

“Lão Lý, đưa cậu bé kiểm tra, cố gắng để nó yên tâm” 

Cậu bé gật đầu rồi để Lão Lý bể đi. 

“Bác sĩ, bằng mọi giá, cứu chữa tốt nhất cho dì Thẩm” 

“Chúng tôi sẽ cố gắng.” 

Nói xong các bác sĩ lại nhanh chóng chuẩn bị bàn phẫu thuật, mà vừa lúc này, Túc Trì cùng Hữu Thủ xuống máy bay đã tức tốc chạy lại khi nhận được tin. 

Túc Trì nhìn thấy Bạch Thố mắt ửng đỏ đứng một bên thì đau lòng không thôi. 

“Bạch Thố, sao lại thế?” 

Anh quan tâm hỏi. 

Hồ Cửu lúc này nhíu mày nhìn cả hai. 

“Anh Hồ Cửu, em không cố ý, em chỉ kéo dì Thẩm lại hỏi chút chuyện, ai ngờ...” 

“Kéo lại? Chuyện gì? Tôi là người gọi dì ấy vào phòng, sao cô lại hỏi? Cô có tật giật mình sao?” 

Hồ Cửu tức giận, không chỉ vì dì Thẩm mà còn vì đứa bé, còn vì anh sắp biết được chân tướng thì xem như bay biến. 

“Bạch Thố! Cô nhìn lại hành vi đi, nếu cô không có gì giấu giếm thì cần gặng hỏi người ta. Tôi không quan tâm cô cố ý hay không, nhưng đứa bé đó có tội gì? Dì Thẩm làm sai gì?” 

“Họ suy cho cùng chỉ là kẻ đi làm thuê, họ biết gì chứ? Cô làm khó họ làm gì hả?” 

“Bạch Thố! Tôi cho một cơ hội, đi đi. Về chỗ Bạch Long đi! Sau này tôi truy diệt gia tộc bí ẩn quái quỷ của cha cô. Thì cô cứ cầu mình may mắn đi!” 

Ánh mắt bén nhọn của Hồ Cửu cũng không câu nệ, anh đại khai sát giới, anh không cần phải nghỉ trước tình sau cái gì đó. 

Để làm gì? 

Lúc trước anh từng bước lên kế hoạch, suy tính thiệt hơn, suy cho cùng chỉ là không muốn bức dây đồng rừng. 

Anh không muốn người thân chịu tổn hại. 

Nhưng cuối cùng? 

Cuối cùng thì vợ anh cũng không giữ được, lòng tốt của anh bị người ta chà đạp. 

Hữu Thú nhìn Hồ Cửu, cũng hiểu được sự giận dữ của anh xuất phát từ đầu. 

Trên chiến trường, có một lần kẻ thù tàn nhẫn dùng con nít làm chiến binh, họ biết Chiến thần sẽ không bao giờ giết trẻ em. 

Tuy bọn họ hơi vất vả, nhưng cũng không làm hại đứa bé nào. 

Khi truy hỏi, những đứa trẻ ngây thơ chỉ đơn giản nói. 

“Vì họ cho chúng em cơm... Nói chung xem đây là trò chơi.” 

Đám người đó lợi dụng sự ngây thơ của con nít, thật sự là không bằng cầm thú. 

Cho nên khi thấy đứa bé ngây thơ kia, Hồ Cửu động chút lòng ấm áp, mà bé lại không cha mẹ, làm cho Hồ Cửu đồng cảm. 

Dì Thẩm số khổ, cũng là bị Hồ gia hành hạ, gia cảnh không khá gì, đi làm giúp việc. 

Nếu không phải Hồ Cửu cùng Hữu Thủ chiếu cố, e rằng... 

“Bạch Thố, tôi thất vọng về cô” 

Hữu Thủ lúc này lắc đầu lên tiếng. 

Mà vì nhiều chuyện dồn dập, quá gấp Hữu Thủ cũng chưa nói cho Túc Trì biết chuyện Bạch Thố chính là nội gián của gia tộc bí ẩn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement