“Trọng tâm đi!”

 

Hữu Thủ lên tiếng.

 

Quả thực binh lính này còn trẻ, lại lần đầu tiên gặp Chiến thần nên có chút gấp gáp, nói chưa được lưu loát.

 

“Cậu cứ nói đi, kệ anh ta.”

 

Hồ Cửu thấy được sự ái ngại trong mắt tân binh này.

 

“Lúc đó không rõ vì sao trong một đêm, cửa kính đều bị vỡ… nhưng kiểm tra camera đều không thấy có gì bất thường, hoàn toàn là do cửa tự vỡ.”

 

“Sau đó… kiểm tra bởi bên bảo hành, thì được biết, loại kính này nếu trực diện dùng rìu, búa hay ngoại lực tác động thì sẽ không sao cả. Nhưng ngay các góc kính, chỉ cần có hạt sạn, cát nhỏ làm cấn một góc nhỏ, sức tạo lực không cao, chỉ cần đúng góc… nó sẽ tự nứt vỡ.”

 

Cậu lính trẻ này nói xong thì lùi về vị trí cũ.

 

“Có thể thử, mọi người theo cách của cậu ấy, làm theo đi.”

 

Nói xong mọi người đều tỉ mỉ kiểm tra các điểm góc mà người lính trẻ kia nói qua.

 

Sau một hồi thu lượm sỏi đá từ bên trong, xác định vị trí góc kính cần phá.

 

“Hai chỗ này.”

 

Mọi người kê các viên đá nhỏ vào góc mà người lính trẻ tuổi đánh dấu, sau đó tạo một lực đè ép mạnh.

 

Quả thực…

 

Kính đang dần nứt ra, tuy chưa vỡ nhưng khi nứt kính đã rất yếu, có thể tác động ngoại lực.

 

Hồ Cửu trực tiếp dùng quyền đá vỡ kính.

 

“Cậu làm tốt lắm!”

 

Sau khi kính bảo hộ vỡ vụn, Hồ Cửu vỗ vai câu ta, khen ngợi một câu.

 

Cậu lính trẻ kia vô cùng vui mừng, được thần tượng khen ngợi là vinh dự cỡ nào chứ.

 

“Bom này điều chính bằng mã code, không thể cắt dây.”

 

Hồ Cửu nhìn sơ liền biết vấn đề chính để tháo bom.

 

“Dùng phần mềm nội bộ, kích hoạt code đi.”

 

Nghe vậy Từ Chấn Nam cùng Hữu Thủ trực tiếp ra tay.

 

Rất nhanh một mã lệnh gửi tới, mà mã này vừa khớp ngừng số điện tử trên bom, cũng vô hiệu hóa hoàn toàn mã nguồn.

 

“Phù, thật sự quá đau tim rồi.”

 

Hữu Thủ cảm thán.

 

“Đại tướng, ngại không nói tôi còn tưởng Ngài không sợ.”

 

“Đây không là sợ, chính là hung hiểm quá làm người ta hồi hộp.”

 

Nhìn Từ Chấn Nam xỉa xói, Hữu Thủ liếc mắt nói.

 

“Chưa được!”

 

Hồ Cửu chợt nói làm bọn họ căng thẳng trở lại.

 

“Bạch Long đã trốn thoát, số thuốc sinh học kia vẫn chưa thấy đâu.”

Nói xong anh hơi nhíu mày suy nghĩ.

 

“Mà chuyện quan trọng hơn cần làm sao di dời bom đi nơi an toàn… mà hiện tại ở phía Đông chưa có đủ lực lượng để di dời khối lượng bom lớn như vậy.”

 

Từ Chấn Nam hơi vò đầu, quả thực nếu huy động lực lượng thì không đủ.

 

Mà khu vực này cần đào xới để đưa ra, họ còn không biết làm sao Bạch Long có thể đưa bom vào đây.

Advertisement
';
Advertisement